NGƯỜI TRONG LÒNG - Trang 440

“Quên đi, mình hiểu mà, cậu cũng không cần phải an ủi mình mà nói

mấy lời dễ nghe này. Hơn nữa sao cậu biết mình tốt, mình rất xấu xa, chỉ là
cậu không biết mà thôi.”

Hà Tụng Nghị nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt, môi dần dần trắng

bệch, cô không biết mình phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể nói câu
tiếp theo với anh.

Chỉ là cô không muốn dấu diếm nữa, bảy năm này, không có lúc nào

là cô không lo lắng hãi hùng, cô sợ anh sẽ biết, cô sợ hai người họ cuối
cùng ngay cả bạn bè cũng không làm được, nhưng bây giờ cô đã không còn
sợ gì nữa.

“Bảy năm trước… An Nhiên rời đi là do mình… Là mình và…”

“Ừ, mình biết rồi.” Chu Duyên Xuyên bình tĩnh chen ngang lời cô.

Cơ thể Hà Tụng Nghị cứng đờ, cổ họng như nghẹn lại, cô khiếp sợ

nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.