“Chờ một chút.” Anh về phòng ngủ lấy một bộ đồ ngủ của mình. Sau
đó lại đi đến phòng tắm, cửa mở một khe hở nhỏ.
“Trong nhà không có đồ ngủ con gái, em tạm chấp nhận chút đi.”
“Ừ.”
“Anh đưa đồ ngủ vào đi, em không vươn tay ra đâu, bên ngoài lạnh.”
Tề Nghiễm Ninh nhìn điều hòa đang mở trong phòng khách, có lạnh
đâu.
“Anh làm gì đấy, nhanh lên đi.” Bên trong truyền đến tiếng thúc giục
của Tống Trân.
Tề Nghiễm Ninh cũng không nghĩ nhiều, anh đưa tay vào: “Cầm đi.”
Tống Trân nhìn cánh tay đang đưa vào của Tề Nghiễm Ninh, khóe môi
nhếch lên, sau đó nhận lấy quần áo, ngay khi anh muốn rút tay về, cô nhanh
chóng túm chặt cổ tay của anh.
“Tống…”
Cô mở cửa ra, kéo anh một cái.
Tề Nghiễm Ninh sững người, trước mắt hơi nước vờn quanh như
sương mù khiến tầm mắt anh mơ hồ, chỉ có hai thứ mềm mại trước ngực
khiến anh hiểu được rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra.
“Tống Trân… Em… Em đang làm gì?” Tề Nghiễm Ninh hơi ngửa
người, đôi tay giang ra, tận lực không để tay mình chạm vào cơ thể cô.
Cả người Tống Trân tựa vào ngực anh, đôi tay ôm chặt eo anh, cô
ngẩng đầu nhìn anh.