“Ừ, mình biết rồi.” Hà An Nhiên quay lại.
Tôn Duyệt lôi kéo mấy cô gái kia đi về hướng khách sạn.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…” Hà An Nhiên cúi đầu, vừa đếm vừa
bước nhỏ, cho đến khi không thấy mấy người Tôn Duyệt nữa, cô mới dừng
chân lại.
Hà An Nhiên quay đầu lại, nhìn Chu Duyên Xuyên đang đứng yên với
ánh mắt đầy ý cười nhìn cô.
“Sao đây, em còn muốn đi đâu nữa?” Chu Duyên Xuyên cười hỏi cô.
Khóe môi Hà An Nhiên không khỏi nhếch lên, cô không kiềm chế
được chính mình, chạy như bay về phía Chu Duyên Xuyên.
Nhìn Hà An Nhiên đang chạy đến chỗ mình, Chu Duyên Xuyên đứng
thẳng người, giang tay với cô. Hà An Nhiên nhào vào ngực Chu Duyên
Xuyên, Chu Duyên Xuyên ôm eo cô, mũi chân nhấc lên khỏi mặt đất, ôm
cô xoay vài vòng.
“Nhiệt tình vậy à?” Anh ôm eo cô, trán tựa trán với cô.
“Ừ, anh không thích à?” Hà An Nhiên nháy mắt với anh.
Chu Duyên Xuyên lập tức cảm thấy trái tim mình mềm đi, cho dù là
lúc nào, Hà An Nhiên cũng là dụ hoặc trí mạng với anh, ngay cả khẩu trang
cũng không kịp kéo xuống, anh đã ôm lấy má cô, gặm cắn loạn xạ.
Hôn xong, hô hấp của cả ai đều hơi bất ổn, nếu không phải nghĩ đến
bây giờ đang ở bên ngoài, Hà An Nhiên thật sự sẽ kéo khẩu trang anh
xuống, loại cảm giác này thật sự quá khó chịu.
Chu Duyên Xuyên ôm eo Hà An Nhiên, hai người nói nói cười cười đi
về phía khách sạn.