NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 115

Anh ta đứng dậy, dường như rất vinh hạnh mà nói, “Tam thiếu chịu đến

đây, Xuyên Dương vô cùng vinh hạnh. Ở đây kính tam thiếu một chén”.

Diệp Khuynh Lăng cười cười, vẫn uống.

Từng món ăn được bưng lên bàn, Lý Xuyên Dương làm trọn phận sự của

một chủ nhà, “Món ăn này tên là Đông Pha Hí Thủy, vịt được hầm nhỏ lửa,
chỉ cho một vài loại gia vị vào, nhưng phải giữ lửa vô cùng tốt, nếu không
thì nhiều hơn một chút sẽ quá chín, ít hơn một chút sẽ không đủ độ. Mời
Lâm cô nương nếm thử, nhân tiện cũng chỉ bảo thêm”.

Lâm Văn Trúc dùng đũa gắp thịt vịt, thịt tươi mềm ngon miệng, có vị

thanh thanh nguyên sơ nhất, nhưng cô buông đũa rồi cũng chỉ nói một câu
nhàn nhạt, “Mùi vị rất ngon”.

Cô không nói gì thêm, điều này khiến Lý Xuyên Dương có chút hậm

hực.

“Món này tên là là Hà Sắt Mê Ly, chỉ dùng ngó sen và măng tươi xào

thành, sen thơm măng non, thanh mát, giòn giòn, ngon miệng.”

Lâm Văn Trúc cầm đũa, “Không biết mùi vị thế nào, nhưng tên món ăn

này rất có ý thơ”.

Sắc mặt Lý Xuyên Dương tốt hơn một chút, “Sen được gọi là quân tử

trong các loài hoa, trúc được gọi là quân tử trong các loại cây xanh. Quân
tử kết hợp với nhau đương nhiên là đúng ý rồi. Sen tận ngàn dặm mắt, trúc
tự tĩnh an nhiên, đại để chính là cảnh ý như vậy”.

Diệp Khuynh Lăng vỗ vỗ tay, “Lý thiếu tìm tòi nghiên cứu sâu về thơ ca

thật”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.