NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 116

“Chỉ là hiểu sơ lược một ít thôi. Tuy gia phụ là người nhà quê, nhưng hi

vọng Xuyên Dương có thể ‘biển nạp cái hiền của trăm sông, giương cao cái
đức của Trung Hoa’.” (*)

(*) Gốc là “

海纳百川之贤, 扬中华之德”, trong đó có Xuyên ( – sông) và Dương (

giương cao).

Lâm Văn Trúc cười nhẹ, “Không ngờ tên của Lý thiếu còn có nguồn gốc

như vậy”.

“Chỉ là chút mong muốn của gia phụ, nói ra thật xấu hổ.” Anh ta cười

cười, lại tự rót vài chén rượu.

Tuy Lâm Văn Trúc không nói gì thêm, nhưng Lý Xuyên Dương cũng có

thể hiểu được, cô không quá thích mấy món ăn này, tùy ý gắp thức ăn
chẳng qua là để hợp với tình hình mà thôi, vì thế anh ta càng thấy thất
vọng, việc mình chủ động yêu cầu hôm nay liệu có mạo phạm cô?

Mà ngược lại Diệp Khuynh Lăng không nói gì mấy, chỉ hàn huyên cùng

Lý Xuyên Dương, không quá khách sáo, nhưng cũng không quá gần gũi.

Một bữa cơm ăn rất nhanh, Lâm Văn Trúc cũng no được bảy phần, cô

liền cùng Diệp Khuynh Lăng cáo từ Lý Xuyên Dương. Chỉ là đôi mắt Lý
Xuyên Dương đã có chút ảm đạm.

Diệp Khuynh Lăng tự biết là có chuyện gì đó, lên xe liền kéo tay cô rồi

hỏi, “Những món ăn đó không hợp khẩu vị của em?”.

Cô lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.