NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 118

Cô không thích ăn món cháo đậu xanh đó, mà là món cháo được người

thân nấu, là tình yêu đong đầy trong món cháo. Cho nên, người ngoài
không thể nấu ra được.

Nhưng hắn vẫn ưng thuận theo, dường như cũng không cần thiết, hoặc

giả cũng chỉ là bâng quơ mà thôi.

Diệp Khuynh Lăng nheo mắt nhìn cô, “Nếu Lạc Thành không phải quê

hương của em, vậy quê em là ở đâu? Sao lại đến được Lạc Thành?”.

“Quê em là ở Xuyên Dương.” (**) Lâm Văn Trúc lẳng lặng nhìn hắn,

dường như trong mắt thả ra cảm xúc ảm đạm sâu xa, “Chắc tam thiếu đã
từng nghe đến nơi này rồi chứ?”.

(**) Gốc là

川阳, chữ Dương () này khác với chữ Dương trong tên của Lý Xuyên Dương (李川

).

Đương nhiên là nghe rồi, là một trong những nơi bị khói lửa chiến tranh

tàn phá nặng nề nhất, quân địch tập kích thành thị đó, sau khi đốt giết cướp
bóc, quân đội mới vội vã đến đó, khi ấy một vài nơi đã trở thành đống đổ
nát rồi, rất nhiều bách tính bất hạnh bị giết hại.

Lâm Văn Trúc tựa hồ đang nhớ lại điều gì, “Người nhà em đều qua đời

trong trận cướp bóc tàn sát đó, chỉ còn lại một mình em, sau đó em được
một nhà thu nhận, nhưng chiến tranh tiếp tục lan tràn, sức khỏe cha nuôi
mẹ nuôi em suy yếu, không bao lâu thì qua đời, còn em thì theo dòng người
lưu vong di tản đến Lạc Thành, cũng ổn định cuộc sống ở đó”.

Diệp Khuynh Lăng xoa xoa đầu cô, “Cảnh đời mỹ nhân hơn phân nửa

đều lận đận, lời này cũng không sai”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.