NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 147

lưng kinh cỡ nào, nếu đây là mục đích của Diệp Khuynh Lăng, cô nghĩ hắn
hẳn đã thành công rồi.

Nói không rõ là cảm giác gì.

Tam thiếu đối với cô là lợi dụng, hoặc là nói bây giờ vẫn đang là thời kì

quan sát? Bên chỗ đại thiếu đã rất không kiên nhẫn rồi, nếu cô vẫn không
biếu tin tức gì có giá trị, cũng không biết bên chỗ đại thiếu sẽ làm gì cô
nữa.

Cuộc sống của cô, từ trước đến nay đều là một mớ bòng bong, muốn

sống cuộc sống bình ổn an nhiên, nhưng lại luôn sa vào vòng xoáy, không
cách nào thoát thân.

Lâm Văn Trúc phiền muộn nghĩ về tình hình của bản thân, cô ở trong Tà

Vũ Hiên, ngoại trừ có thể nói mấy câu với Lan Thúy thì ngay cả một người
để nói chuyện cũng không có, còn về người làm vườn thường tỉa hoa cắt cỏ
quét dọn phòng ốc ở Tà Vũ Hiên thì càng giống như người câm, rất ít khi
phát ra tiếng. Cô đương nhiên sẽ không lựa chọn nói chuyện với Lan Thúy,
trước hết là cô không hiểu Lan Thúy là người như thế nào, tiếp đó là Lan
Thúy rõ ràng chỉ trông chừng cô mà thôi.

Cô chỉ có thể ngồi trong phòng, tay cầm sách nghiêm túc đọc, có lẽ tâm

tình không tốt, ngay cả sách cũng không thể đọc tiếp được, vì thế ngay cả
hoạt động giết thời gian duy nhất của cô cũng mất đi rồi.

Cô buông sách, chậm rãi uống trà, qua động tác từ tốn này bình ổn lại thế

giới nội tâm, buông tách trà, cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

“Lâm tiểu thư.” Lan Thúy lập tức tiến lên, cúi chào Lâm Văn Trúc, trên

mặt không có vẻ nịnh nọt lấy lòng, ngược lại có chút không kiêu ngạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.