NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 178

Lâm Văn Trúc ngẫm nghĩ, buông bát đũa, mắt đón lấy ánh mắt đánh giá

của hắn, “Trong phủ không có bất cứ động vật gì, có vẻ cũng không có bất
cứ loài chim chóc nào, con bồ câu đó có thể bay được vào trong phủ, hơn
nữa vừa khéo còn bị em phát hiện, chuyện có duyên như thế, đương nhiên
chứng minh nó và em có duyên phận không nông rồi. Em chưa đến mức
hậu táng nó, chẳng qua chỉ là chôn cất nó đơn giản thôi”.

Diệp Khuynh Lăng ngồi vào bên cạnh cô, “Vậy em nói nếu ở đây đã

không nuôi bất cứ động vật gì, vì sao con bồ câu đó lại cứ chỉ bay vào
đây?”.

“Có lẽ là có người cố ý để nó bay vào đấy.”

“Ồ?” Diệp Khuynh Lăng nâng cằm, “Nếu là có người để nó bay vào, nó

lại vừa khéo bị em phát hiện, em nói xem có phải nó đặc biệt đến tìm em?”.

“Tam thiếu, em cũng đoán như thế.” Cô không chùn bước mà nhìn thẳng

vào mắt hắn, “Cho nên em đang làm thực nghiệm, buộc cuộn giấy vào chân
nó, muốn biết có phải có ai muốn tìm em không… Đáng tiếc rồi”.

Đáng tiếc bồ câu bị Thạch Nham bắn hạ, không thể nào tiếp tục làm thực

nghiệm nữa.

Diệp Khuynh Lăng nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên, “Nếu nói con bồ

câu đó là do người có ý xấu thả vào, muốn để ai đó truyền chút tin tức ra
ngoài, em cảm thấy ta nên làm thế nào mới tốt?”.

Lâm Văn Trúc cứng đờ người một lúc, sau đó cầm đũa và bát lên, bắt

đầu ăn cơm lại, chỉ là tiếng tim đập của cô, khiến cô tưởng như âm thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.