NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 230

“Nếu đã hiếu kỳ như thế, hôm nào sẽ đưa em đi chơi.”

Lâm Văn Trúc gật đầu.

Chưa từng đến Xuyên Dương, nhưng biết dùng súng.

Cô mơ mơ hồ hồ nghĩ, thiếu niên năm đó vì sao một mình cưỡi ngựa đến

nơi nguy hiểm như thế? Nghĩ rồi nghĩ, thậm chí cô hoài nghi cảnh tượng đó
chỉ là suy tưởng của bản thân mình, căn bản chưa từng xuất hiện thiếu niên
đó, đó chỉ là kỵ sĩ mà cô huyễn tưởng ra vào lúc tuyệt vọng nhất, mang đi
thời khắc đau khổ tuyệt vọng nhất của cô mà thôi.

Cuối cùng cũng đến bãi tập.

Lúc hai người xuống xe, đám người Lý Xuyên Dương đã đợi ở đó từ lâu.

Diệp Khuynh Lăng đi về phía họ, “Để mọi người đợi lâu rồi”.

“Chúng tôi cũng mới tới thôi.” Lý Xuyên Dương cười trả lời.

Lý Xuyên Dương, Thẩm Mông Chi, Hàn Văn Nguyên đều đưa một cô

gái theo, nhìn có vẻ không giống những cô gái ở nơi phong trần, mà là con
gái nhà quyền quý.

Diệp Khuynh Lăng hàn huyên với họ câu được câu chăng, đi vào bãi tập,

rồi để Lý Xuyên Dương giới thiệu tất cả về bãi tập.

Môi trường ở bãi tập vô cùng tốt, địa thế bao la, một bên sát núi, một bên

sát rừng, rất có cảm giác cưỡi ngựa tung hoành chốn sơn dã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.