NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 251

Chân Lâm Văn Trúc bị thương, vừa về đến phủ Thanh Sơn, Diệp

Khuynh Lăng bèn sắp xếp bác sĩ cho cô.

Trong Tà Vũ Hiên, nha hoàn người hầu cả đống, Diệp Khuynh Lăng

cũng chưa rời đi. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra, chẩn đoán chính xác rồi báo cho
Diệp Khuynh Lăng, chân cô bị thương nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, trên
thực tế thì chỉ là vết thương ngoài da, chỗ thật sự hơi nghiêm trọng là trẹo
chân, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một thời gian thì sẽ không sao cả.

Bác sĩ rời đi, Diệp Khuynh Lăng phất tay, tất cả mọi người đều lui

xuống.

Diệp Khuynh Lăng đi đến bên giường, nhìn Lâm Văn Trúc đang nằm

trên giường, cô trầm mặc nhìn chân mình, từ vẻ mặt không nhìn ra được
cảm xúc của cô lúc này, không thấy may vì chẳng qua chỉ là vết thương
nhỏ, cũng không phiền não vì thế mà lại bị thương.

“Nếu ở thời cổ đại, chân em bị bác sĩ nhìn thấy rồi còn chạm vào, có

phải là không sạch sẽ nữa, sẽ bị đuổi đi không?” Cô yên lặng hồi lâu, vậy
mà lại hỏi ra câu này.

Diệp Khuynh Lăng nheo mắt nhìn cô, hừ một tiếng.

Có những lời hồi đáp không ngôn không ngữ, nhưng lại có thể đọc ra

được hàm ý trong đó, tiếng Hán trước nay đều uyên thâm, mà người thông
minh chỉ dùng một từ ngữ khí là có thể biểu đạt thâm ý chuẩn xác.

Nếu hắn thật sự đuổi một người đi, còn cần tìm cớ sao? Đáp án là không

cần, nghi vấn này của cô chẳng có chút ý nghĩa gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.