NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 616

bất do kỷ mà em không muốn, tất cả dồn lại, coi như đã trả xong ơn cứu
mạng của anh rồi. Cũng tức là, nhiều năm trước anh từng cứu em, nhưng
những hành động của em, đã trả hết rồi, chúng ta không ai nợ ai”.

“Cho nên?” Cô hơi mơ hồ.

“Cho nên em muốn sống muốn chết, đều là chuyện của bản thân em, em

có thể hoàn toàn quyết định.”

“Sau đó thì sao?”

Diệp Khuynh Đình đột nhiên cười, hắn khom người, mặt dán vào gần

mặt cô, “Lần này em tự sát, có đúng không?”.

Cô nhíu mày, khó hiểu.

“Không có anh, em tự sát thành công, sau đó em sẽ chết, em có thừa

nhận không.”

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Hắn xoa xoa mặt cô, “Trước đây chúng ta không ai nợ ai, em mắc nợ ai,

áy náy với ai, anh cũng mặc kệ, nhưng bây giờ anh lại cứu em một lần nữa,
em nói xem em nên đền đáp anh thế nào?”.

Lần này Lâm Văn Trúc thật sự nở nụ cười, “Em còn tưởng anh sẽ

nói…”.

Hắn tiếp lời cô, “Để em rời đi, để em tự lựa chọn cuộc sống sau này,

sống cuộc sống mà em muốn, không có báo ân, không có áy náy, không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.