“Đừng có tự chủ trương, nếu thật sự có ai uy hiếp đến ta, ta sẽ tự ra tay.”
Đặng Thanh Vân mở miệng rất tự tin, còn về sự tồn tại của Lâm Văn Trúc
thì cô ta thật sự không mấy bận tâm, người ta nói khí chất của Lâm Văn
Trúc thanh tuyệt xuất trần, nhưng còn lâu mới chấn động như năm đó nhìn
thấy người kia.
Khi đó nếu đã không ảnh hưởng đến cô ta, bây giờ đương nhiên cũng
không, huống hồ nói không chừng ngày hôm sau Lâm Văn Trúc sẽ biến
mất đấy!
……
Kể từ lúc trở về từ Lan Đình Hiên, Lâm Văn Trúc vẫn luôn ở trong Tà
Vũ Hiên, không đi đâu cả, chủ yếu là cô cũng không có nơi nào khác có thể
đi…
Cô tìm Lan Thúy muốn mấy cuốn sách, ngồi yên lặng đọc trong phòng.
Bây giờ cô có chút cảm giác rằng những thứ mình gặp phải vẫn chưa được
coi là quá thảm, mặc dù cô vẫn luôn lang thang lưu lạc, không ở lại đâu quá
lâu, nhưng cũng bằng cách này hay cách khác biết được chữ, thậm chí đại
thiếu còn tìm người tới dạy cô cầm kỳ thi họa, thứ cô học tốt nhất không
phải là hát, mà là gảy đàn tranh, có điều thứ đó quá tốn thời gian, hơn nữa
tay sẽ có vết chai, bởi vậy sau này cô rất ít khi động vào…
Cô yên lặng xem sách, nhìn thấy trong sách viết về một vài quốc gia bên
kia đại dương, cô bắt đầu say mê, quốc gia khác như thế nào, cuộc sống thế
nào…
Sách bị rút khỏi tay cô, “Còn không nghỉ ngơi?”.