NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 110

Nhưng Jonas vẫn nhớ luật - không dùng dược phẩm cho bất cứ trường hợp
nào liên quan đến tập huấn.

Và không nói về quá trình tập huấn. Trong lễ chia sẻ cảm xúc, cậu chỉ đơn
thuần nói rằng mình mệt, và hôm đó bài tập ở trường nhiều một cách bất
thường.

Cậu vào phòng ngủ rất sớm, và từ sau cánh cửa đóng kín, cậu có thể nghe
thấy tiếng bố mẹ và em gái cười đùa khi cho Gabriel tắm tối.

Họ chưa từng biết tới đau đớn, cậu nghĩ. Nhận thức này khiến cậu cảm thấy
cô đơn khủng khiếp, cậu xoa bên chân đang run rẩy. Cuối cùng cậu cũng
ngủ được, nhưng giấc mơ liên tục tái hiện cảm giác đau đớn và cô lập trên
ngọn đồi bị lãng quên.

Buổi tập huấn hàng ngày vẫn tiếp tục, và từ giờ, hôm nào cũng có cảm giác
đau. Cơn nhức nhối cực độ từ cái chân gãy giờ đây không hơn gì một cơn
phiền toái nhẹ khi Người Truyền thụ, từng chút một, đầy kiên quyết, đưa
Jonas vào những đau đớn sâu xa và khủng khiếp của quá khứ. Lần nào cũng
vậy, Người Truyền thụ luôn tử tế kết thúc buổi chiều với một ký ức vui
sướng, ngập tràn màu sắc: một chuyến đi thuyền buồm trên mặt hồ xanh
lồng lộng; một đồng cỏ điểm xuyết những bông hoa dại vàng ươm; một
buổi hoàng hôn rực đỏ sau những rặng núi.

Nhưng những thứ đó không đủ để làm dịu nỗi đau mà giờ đây Jonas bắt đầu
nếm trải.

"Tại sao?" Jonas hỏi sau khi nhận một ký ức giày vò đau khổ, trong đó cậu
bị bỏ rơi và bỏ đói; cơn đói đã khiến cái dạ dày trống rỗng và sưng phồng
của cậu quặn đau. Cậu nằm quằn quại trên giường.

"Tại sao ngài và cháu lại phải giữ những ký ức này?"

"Chúng cho ta sự thông thái," Người Truyền thụ trả lời. "Không có sự thông
thái thì ta không thể hoàn thành nhiệm vụ khuyên bảo Hội đồng Bô lão khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.