Chương 15
Jonas vào phòng Nhà Chái và lập tức nhận ra rằng hôm đó cậu sẽ bị đuổi
về. Người Truyền thụ đang ngồi bất động trên ghế, gục mặt vào lòng bàn
tay.
“Mai cháu sẽ quay lại, thưa ngài,” cậu vội nói, nhưng sau đó lại lưỡng lự.
“Trừ khi cháu có thể giúp điều gì đó.”
Người Truyền thụ ngước nhìn cậu, khuôn mặt biến dạng vì đau đớn. “Xin
cậu,” ông hổn hển nói, “hãy lấy đi một ít cơn đau này.”
Jonas đỡ ông đi tới chiếc ghế cạnh giường. Rồi cậu nhanh chóng cởi áo
trùm và nằm úp mặt xuống. “Hãy đặt tay của ngài lên người cháu,” cậu
hướng dẫn, hiểu rằng trong cơn đau như vậy, Người Truyền thụ có thể cần
được nhắc nhở.
Đôi tay ông chạm vào người cậu, và cơn đau đó truyền sang cậu. Jonas
gồng mình bước vào ký ức đang hành hạ Người Truyền thụ. Cậu đang ở
một nơi hỗn loạn, ồn ào và bốc mùi hôi thối. Lúc đó đang là ban ngày, sáng
sớm, không khí dày đặc thứ khói vàng và nâu bay là là trên mặt đất. Khắp
nơi xung quanh cậu, trải khắp khoảng không gian rộng lớn dường như là
một bãi đồng trống, la liệt những con người đang rên rỉ. Một con ngựa với
đôi mắt lạc thần, dây cương rách treo lủng lẳng, đang điên cuồng giẫm đạp
vượt qua những đống người, nó bắt đầu, hí vang trong cơn hoảng loạn. Cuối
cùng, nó loạng choạng, ngã xuống, và không đứng dậy nữa.
Jonas nghe có tiếng nói cạnh mình. “Nước,” tiếng nói phát ra thều thào, khô
khốc.
Jonas quay về hướng tiếng nói và nhìn vào đôi mắt nhắm hờ của một cậu bé
xem chừng không lớn hơn cậu là mấy. Đất bết thành vệt trên mặt và trên
mái tóc vàng rối bù của cậu. Cậu nằm sóng soài trên mặt đất, bộ đồng phục
xám ánh lên đầm đìa máu tươi.