Cuộc tàn sát này có những màu sắc tươi một cách kệch cỡm: màu đỏ sẫm
loáng ướt trên lớp vải thô lấm bụi, những vụn cỏ vương trên mái tóc vàng
của cậu bé, xanh đến ngỡ ngàng. Cậu bé nhìn cậu chằm chằm. “Nước,” cậu
ta lại van xin. Khi mở miệng, một bụm máu ứa ra làm ướt lớp vải thô trên
ngực và ống tay cậu.
Một cánh tay của Jonas tê cứng vì đau, và qua ống tay áo rách, cậu có thể
thấy hình như da thịt đã nát, còn xương thì vỡ vụn. Cậu thử đưa tay còn lại
ra và thấy nó cử động. Cậu chậm chạp sờ bên sườn cho tới khi chạm phải
một bình kim loại, cậu mở nắp, thỉnh thoảng lại phải dừng cử động tay để
chờ cho cơn đau đang dấy lên dịu bớt đi. Cuối cùng, khi đã mở được nắp,
cậu chậm chạp vươn tay qua nền đất đẫm máu, từng chút một, và kề nó vào
môi cậu bé kia. Nước nhỏ từng giọt vào cái miệng khao khát và chảy xuống
chiếc cằm bám đầy cáu ghét.
Cậu bé thở dài. Đầu cậu ngật về sau, quai hàm trễ xuống như thể đang sửng
sốt. Vẻ trống rỗng sầm tối từ từ kéo lên đôi mắt cậu. Cậu lặng yên.
Nhưng tiếng ồn từ khắp nơi vẫn tiếp tục: tiếng gào thét của những người bị
thương, tiếng khóc xin nước, gọi mẹ và đòi được chết. Đám ngựa nằm kêu
gào trên mặt đất, chúng cố rướn đầu và đạp bừa vào khoảng không.
Từ xa, Jonas có thể nghe thấy tiếng đại bác ùng oàng. Bị cơn đau bao trùm,
cậu nằm đó giữa thứ mùi hôi thối đáng sợ trong hàng giờ liền, lắng nghe
người và động vật đang hấp hối, và học được thế nào là chiến tranh. Cuối
cùng, khi biết mình không thể chịu đựng thêm và sẵn sàng chờ chết, cậu mở
bừng mắt và lại một lần nữa nằm trên giường.
Người Truyền thụ nhìn tránh đi chỗ khác, dường như không thể chịu đựng
được việc phải chứng kiến những gì mình đã gây ra cho Jonas. “Tha lỗi cho
ta,” ông nói.