NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 120

Chương 16

Jonas không muốn quay trở lại. Cậu không muốn những ký ức, không muốn
vinh dự, không muốn sự thông thái, không muốn nỗi đau. Cậu muốn trở lại
thời thơ ấu, với những trận bóng quyết liệt đến mức đầu gối luôn trầy xước.
Cậu ngồi một mình trong nhà, nhìn qua cửa sổ và ngắm những đứa trẻ đang
nô đùa, cư dân đạp xe về nhà sau những ngày yên ả ở nơi làm, những cuộc
sống bình thường, không đau đớn, vì cậu và những người tiền nhiệm đã
được lựa chọn để đỡ cho họ những gánh nặng.

Nhưng cậu không có quyền lựa chọn. Hàng ngày cậu lại tới phòng Nhà
Chái.

Người Truyền thụ rất dịu dàng với cậu suốt nhiều ngày sau khi truyền ký ức
kinh khủng về chiến tranh.

“Còn có rất nhiều ký ức đẹp đẽ,” Người Truyền thụ nhắc Jonas. Và đúng
như vậy. Cho tới giờ Jonas đã trải qua biết bao mẩu ký ức hạnh phúc –
những thứ cậu chưa từng biết tới trước đó.

Cậu đã chứng kiến một bữa tiệc sinh nhật, trong đó một đứa trẻ được lựa
riêng ra và được chúc tụng vào ngày của cậu ta, nhờ vậy mà giờ đây cậu
còn có thể hiểu được niềm vui được là một cá nhân, đặc biệt, độc nhất và
đáng tự hào.

Cậu đã tới thăm những viện bảo tàng và xem những bức tranh được tô vẽ
bằng đủ mọi màu sắc mà giờ đây cậu đã có thể nhận diện và đọc tên.

Trong một ký ức mê hồn, cậu đã cưỡi trên một chú ngựa lông nâu bóng
băng qua một cánh đồng hăng mùi cỏ ướt, và xuống ngựa bên một con suối
nhỏ để cả người và ngựa uống thứ nước trong lành, mát lạnh. Giờ cậu đã
hiểu về động vật; và khoảnh khắc chú ngựa quay lại, âu yếm dụi đầu vào
vai Jonas, cậu đã nhận thức được mối giao cảm giữa động vật và con người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.