NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 124

“Xem ra cái cách chúng ta thực hiện trong cộng đồng có vẻ khá hiệu quả
đấy chứ, phải không nào?” Jonas hỏi. “Cháu chưa hề nghĩ là vẫn còn có
cách sống khác, cho tới khi được nhận ký ức đó.”

“Rất hiệu quả,” Người Truyền thụ đồng tình.

Jonas ngập ngừng. “Dù vậy chắc chắn là cháu rất thích ký ức đó. Cháu có
thể hiểu vì sao ngài thích nó nhất. Cháu không thể tìm được từ diễn tả toàn
bộ cảm xúc đó, thứ cảm xúc rất mãnh liệt trong căn phòng.”

“Tình yêu thương,” Người Truyền thụ nói.

Jonas nhắc lại. “Tình yêu thương.” Đó là một từ và một khái niệm cậu chưa
biết đến.

Cả hai cùng im lặng trong một phút. Rồi Jonas lên tiếng, “Người Truyền thụ
ạ?”

“Gì vậy?”

“Cháu cảm thấy nói ra điều này thật ngu ngốc. Rất, rất ngu ngốc.”

“Không cần phải vậy. Ở đây không có gì là ngu ngốc cả. Hãy tin tưởng
những ký ức và cảm xúc chúng mang lại cho cậu.”

“Ừm,” Jonas cúi gằm mặt mà nói, “cháu biết ngài không còn ký ức đó nữa,
vì ngài đã truyền nó cho cháu, nên có thể ngài sẽ không hiểu điều này…”

“Hiểu chứ. Ta vẫn còn lại cái bóng của nó; và ta có rất nhiều ký ức khác về
gia đình, những ngày lễ, và niềm hạnh phúc. Về tình yêu thương.”

Jonas bật ra điều cậu đang suy nghĩ. “Cháu đang nghĩ là… ừm, cháu có thể
thấy rằng sống như thế không thiết thực, nghĩa là sống chung một nơi với
Người Già, một nơi mà có thể họ sẽ không được chăm sóc đầy đủ, như với
chúng ta hiện nay, và rằng chúng ta có cách thu xếp tốt hơn. Nhưng dù sao
cháu vẫn cho rằng, ý cháu là cảm thấy rằng, thực sự sống như thế khá hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.