NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 125

Và rằng giá chúng ta có thể sống như thế, và ngài có thể là ông của cháu.
Gia đình trong ký ức đó có vẻ gì đó hơi…” Cậu ấp úng vì không tìm được
từ mình cần.

“Hơi toàn vẹn hơn,” Người Truyền thụ gợi ý.

Jonas gật đầu. “Cháu thích thứ cảm xúc gọi là tình yêu thương,” cậu thú
nhận. Cậu hồi hộp liếc về phía chiếc loa trên tường, tự nhắc nhở rằng không
ai nghe thấy mình nói. “Giá mà chúng ta vẫn còn cảm xúc đó,” cậu thì
thầm. “Đương nhiên là,” cậu vội nói thêm, “cháu hiểu điều đó không hiệu
quả cho lắm. Và rằng chúng ta tổ chức hiện nay tốt hơn nhiều. Cháu hiểu đó
là một cách sống khá nguy hiểm.”

“Ý cậu là gì?”

Jonas lưỡng lự. Thực ra cậu cũng không chắc chắn mình định nói gì. Cậu có
thể cảm thấy trong đó có sự rủi ro, dù không chắc vì sao. “Ừm,” cuối cùng
cậu lên tiếng, cố tìm một lời giải thích. “Họ đốt lửa ngay trong phòng. Có
một ngọn lửa đang cháy trong lò. Và trên bàn có những cây nến. Cháu có
thể hiểu rõ vì sao những thứ đó bị cấm.”

“Nhưng tuy thế,” cậu nói thật chậm, gần như là tự nhủ, “cháu vẫn thích thứ
ánh sáng chúng tạo ra. Và cả hơi ấm nữa.”

“Bố ơi? Mẹ ơi?” Jonas ngập ngừng hỏi sau bữa tối. “Con có một câu hỏi.”

“Gì vậy Jonas?” Bố hỏi lại.

Cậu ép mình phải nói ra, dù ngượng chín mặt. Trong suốt quãng đường về
nhà từ phòng Nhà Chái, cậu đã tập đi tập lại câu này trong đầu mình.

“Bố mẹ có yêu con không?”

Sự im lặng khó xử kéo dài trong một lúc. Rồi Bố khẽ bật cười. “Jonas. Mà
lại chính là con cơ chứ. Làm ơn dùng ngôn từ chính xác đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.