NGƯỜI TÙ BÉ NHỎ - Trang 202

- Ôi Chúa tôi, cô ấy đúng là người can đảm.
Tôi cười vui sướng, giòn giã khi được gặp lại tất cả những gương mặt thân
quen của họ.
- A, cậu vẫn còn giữ được tiếng cười kinh khủng đó! Họ kêu lên.
Khi chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, họ bắt đầu bóc mẽ tôi vì cái giọng của
tôi.
- Cậu đã bắt đầu cho thêm chữ "t”, vào giữa các từ giống như từ "nước"
(water) rồi đấy - Họ cười lớn - Cậu đã trở nên sành điệu thật rồi.
Tôi cười lớn đáp lại:
- Thật buồn cười vì ở nơi mình sống tất cả mọi người đều nghĩ mình là một
người quá bình thường.
Cuối cùng, khi tôi quyết định sẽ viết cuốn sách này và khi tôi nói dự định
đó ra với các con tôi, Emma đã hỏi tại sao tôi lại không định sử dụng tên
thật của mình trong câu chuyện. Tôi hít một hơi thật sâu và nói:
- À, là vì có thể những người quen cũ ở trường mẹ sẽ đọc được những điều
kinh khủng đã xảy ra với mẹ khi mẹ còn nhỏ và họ sẽ trêu chọc con về điều
đó. Mẹ không muốn như vậy.
- Vậy thì con sẽ bảo họ im miệng đi, - Con gái tôi nói với vẻ bối rối - Con
sẽ nói với họ rằng mẹ của con rất dũng cảm và con tự hào về mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.