NGƯỜI TÙ BÉ NHỎ - Trang 34

*****
Khi lên bảy tuổi, tôi đã quyết tâm là mình không thể tiếp tục sống trong căn
nhà đó thêm một phút nào nữa. Đã đến lúc tôi phải chạy trốn. Ngay giữa
ban ngày, lúc nào tôi cũng mơ tới việc bỏ trốn nhưng khi thời cơ đến, mọi
việc dường như trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Tôi cứ tin rằng Richard có
thể đọc được suy nghĩ của tôi và rằng ông ta có thể biết được những kế
hoạch tôi đang vạch ra. Và điều càng khiến cho tôi cảm thấy lo lắng gấp
bội.
Đôi khi, có vẻ như ông ta biết về rất nhiều thứ mà tôi chắc chắn rằng mình
không bao giờ nói với ông ta . Chỉ nhiều năm sau, tôi mới phát hiện ra rằng
đó là những điều mà tôi đã kể với mẹ và chính mẹ đã tiết lộ những gì đó
cho ông ta và mẹ đã luôn luôn phản bội lại niềm tin của tôi.
Đôi khi, ông ta lại chơi trò gian xảo để buộc tôi tự mình thú nhận. Khi tôi
trở về nhà, ông ta sẽ bắt bẻ tôi. "Ta biết hôm nay mày đã phá rối ở trường
bởi vì một giáo viên trong ban giám hiệu nhà trường đã tới đây gặp ta " .
Tôi thường bóp óc để ngẫm nghĩ lại và hành hạ mình cả về những việc nhỏ
nhặt nhất mà tôi có thể phạm phải. Vì trong lòng lúc nào cũng tràn ngập
một cảm giác tội lỗi, chẳng khó khăn gì mà tôi không tìm ra được một
nguyên nhân và tin rằng thực sự là Richard luôn luôn biết tất cả mọi thứ.
Việc tin vào lý do này càng khiến cho tôi không thể thoát khỏi được quyền
năng của ông ta . Tôi đã chấp nhận rằng mình là một kẻ tồi tệ và sau đó để
mặc ông ta toàn quyền hành hạ, trừng phạt tôi theo bất cứ cách nào mà ông
ta muốn. Tôi cũng không biết liệu có thực sự là tôi đã phạm phải một lỗi
lầm tồi tệ ở trường hay không, ngoại trừ việc có thể tôi đã nói quá nhiều.
Ở trường, tôi có một cô bạn gái tên là Lucy và tôi đã kể với cô ấy về việc
cha dượng tôi đã đánh tôi và doạ giết tôi như thế nào. Tất nhiên, tôi đã
không nói với cô ấy về những hành động bỉ ổi khác bởi vì chúng khiến tôi
quá xấu hổ. Lucy nói với tôi rằng cô ấy cũng muốn chạy trốn khỏi nhà mặc
dù tôi không nghĩ rằng ở nhà cô ấy có gặp phải bất cứ vấn đề nào tương tự
như của tôi, mà thực ra là cô ấy chỉ háo hức coi chạy trốn như một cuộc
phiêu lưu mà thôi. Tôi không cố gắng để trốn chạy khỏi trường học bởi vì
tôi thực sự rất yêu quý các thầy cô giáo, nhưng có vẻ dễ dàng hơn cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.