NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 139

Leamas quay phắt lại phía Fiedler, hai bàn tay xoè ra hai bên sườn. Chàng
hét lên :
-Có một điều, chỉ có một điều tôi muốn cho anh biết. Đừng bao giờ nói đến
chuyện đó nữa, dù để đùa hay hăm doạ, hay để kích thích khai thác gì đi
nữa, bởi vì anh sẽ không được gì cả, không bao giờ được. Tôi sẽ câm
miệng và anh sẽ không nghe được một tiếng nào từ miệng tôi khi nào tôi
còn sống. Anh hãy cho bọn chúng biết như thế, cho Mundt và Stammberger
hoặc bất cứ tên khốn kiếp nào đã bày anh nói chuyện đó – anh hãy cho
chúng biết những gì tôi vừa nói.
Fiedler trả lời :
-Tôi sẽ cho họ biết. Tôi sẽ nói. Nhưng rất có thể đã quá muộn.
Vào buổi chiều họ lại đi dạo. Bầu trời xám nặng, không khí ấm áp. Fiedler
lơ đãng bảo :
-Tôi chỉ ở Anh Quốc có một lần. Đó là lúc tôi đang trên đường đi Gia-nã-
đại với cha mẹ tôi hồi trước chiến tranh. Dĩ nhiên lúc đó tôi hãy còn bé.
Chúng tôi ở đó hai ngày.
Leamas gật đầu. Fiedler tiếp :
-Tôi có thể cho anh biết điều này. Suýt chút nữa tôi đã đến Anh Quốc vài
năm trước. Lúc đó, tôi định thay thế cho Mundt trong Phái bộ Thép, anh có
biết hắn đã có lần ở Luân Đôn không ?
Leamas trả lời một cách tự nhiên :
-Tôi biết.
-Tôi thường tự hỏi công việc đó như thế nào.
-Theo ý tôi thì vẫn cái trò pha trộn với các phái bộ khác, tìm cách tiếp xúc
với giới doanh thương Anh Quốc, nhưng không có kết quả bao nhiêu.
Leamas có vẻ chán nản. Fiedler lại nói :
-Nhưng Mundt xoay sở được lắm, hắn cho là rất dễ.
-Tôi cũng nghe vậy, hắn còn tìm cách giết được vài người nữa.
-Anh cũng nghe chuyện đó hả ?
-Peter Guillam nói. Hắn dính vào chuyện đó cùng với George Smiley.
Mundt suýt giết luôn cả George.
Fiedler có vẻ trầm ngâm :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.