NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 162

- Đó là một cách nói.
- Không, không, không phải là về mặt thể chất. Về thể chất, đó là một ác
mộng, nhưng anh thừa biết Mundt có một sự thích thú đặc biệt khi được
đánh tôi. Ngoài việc lấy lời thú nhận.
- Vì anh đã bịa ra câu chuyện về...
- Vì tôi là một người Do-thái.
Leamas khẽ kêu:
- Trời đất!
- Đó là lý do khiến tôi được đối đãi đặc biệt. Suốt lúc đó hắn cứ nói thầm
với tôi. Thật rất kỳ lạ.
- Hắn nói gì?
Fiedler không trả lời. Cuối cùng y khẽ bảo:
- Thế là xong hết.
- Sao? Cái gì xảy ra?
- Vào ngày chúng ta bị bắt tôi đã xin Chủ Tịch Đoàn ra trát bắt Mundt như
một kẻ thù của nhân dân.
- Nhưng anh điên rồi... Tôi đã bảo anh, anh đang lên cơn điên, Fiedler. Hắn
sẽ không bao giờ...
- Còn có bằng chứng khác kết tội hắn ngoài bằng chứng của anh. Bằng
chứng tôi đã thâu nhập lần lần, trong ba năm qua. Bằng chứng của anh
cung cấp đã xác nhận bằng chứng của tôi. Ngay khi sự việc sáng tỏ tôi đã
thảo một phúc trình và gửi đến mọi thành viên trong Chủ Tịch Đoàn, ngoại
trừ Mundt. Họ nhận được cùng ngày với ngày tôi xin ra trát bắt Mundt.
- Ngày mình bị chộp.
- Đúng. Tôi biết Mundt sẽ ra tay. Tôi biết hắn có bạn bè trong Chủ Tịch
Đoàn, hoặc ít nhất có bọn người hắn bảo sao cũng gật, những người quá sợ
hãi nên đã chạy ngay lại hắn khi nhận được phúc trình của tôi. Nhưng tôi
tin thế nào hắn cũng sẽ thua. Chủ Tịch Đoàn có thứ vũ khí cần thiết để diệt
hắn, họ có bản phúc trình, và trong mấy ngày mà anh và tôi bị thẩm vấn họ
đã đọc đi đọc lại đến khi họ biết nó là đúng và mỗi người đều biết rằng
những người khác cũng biết. Cuối cùng họ hành động. Kết hợp lại bởi nỗi
sợ hãi chung, nhược điểm chung, và sự hiểu biết chung, họ quay ra chống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.