NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 164

Mình tưởng nó sẽ không tăng lên hơn được như nó cứ tăng - cơn đau đớn là
như vậy, nó tăng lên tăng lên mãi, và tất cả những gì tạo hóa làm là mang
mình lên từ nốt này đến nốt khác. Như một đứa bé điếc bị dạy nghe. Và
suốt thời gian đó hắn cứ thì thầm: "Do-thái... Do-thái...". Tôi có thể hiểu
được, tôi chắc chắn tôi có thể hiểu được, nếu hằn đã làm chuyện đó vì
chính nghĩa, vì Đảng nếu anh muốn nói thế, hoặc vì ghét tôi. Nhưng không
phải thế, hắn ghét...
Leamas ngắt lời:
- Được rồi chắc anh thừa biết. Hắn là một thằng khốn.
Fiedler gật đầu.
- Đúng, hắn là một thằng khốn.
Y có vẻ bị kích động, Leamas nghĩ rằng y muốn khoe khoang.
Fiedler nói thêm:
- Tôi đã nghĩ nhiều về anh. Tôi nghĩ nhiều về câu chuyện mình đã nói với
nhau - anh nhớ chứ - về cái động cơ.
- Động cơ nào?
Fiedler mỉm cười:
- Xin lỗi, đó là lối dịch thẳng. Tôi muốn nói: động cơ là bộ máy, là tinh
thần, là sự thôi thúc, hoặc bất cứ gì mà người Thiên Chúa Giáo gọi.
- Tôi không phải là người Thiên Chúa Giáo.
Fiedler nhún vai và lại mỉm cười:
- Anh biết tôi muốn nói gì. Điều làm anh bối rối... Tôi sẽ nói theo một cách
khác. Chẳng hạn Mundt có lý? Hắn đòi tôi thú nhận, anh biết chứ, tôi phải
thú nhận đã đi với điệp viên Anh quốc hiện đang tìm cách mưu sát hắn.
Anh dư hiểu lối lý luận này: toàn điệp vụ đã được bày ra bởi Tình Báo Anh
Quốc để nhử chúng tôi - đúng ra là nhử tôi, thanh toán người tài giỏi nhất
trong Abteilung. Để chúng tôi tự giết nhau.
Leamas nói một cách thản nhiên:
- Hắn cũng đã dùng luận điệu đó với tôi.
Rồi chàng tiếp ngay:
- Làm như tôi đã xào nấu được tất cả câu chuyện.
- Nhưng điều tôi muốn nói là thế này: giả thử anh đã làm chuyện đó, giả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.