NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 223

- Họ chỉ có thể cho anh chín mươi giây; nếu hon nữa sẽ rất nguy hiểm. Chỉ
có một đội lính gác được chỉ thị. Họ tưởng rằng anh xâm nhập qua Tây Bá-
linh. Họ đã nhận lệnh không được tỏ ra quá dễ dàng. Chín mươi giây là đủ.
Leamas lạnh nhạt nói:
- Tôi cũng hy vọng là thế. Anh định giờ giấc như thế nào?
Gã đàn ông đáp:
- Tôi đã so đồng hồ với viên trung sĩ chỉ huy đội lính gác.
Một ánh đèn lóe sáng rồi tắt ngay ở phía sau xe, gã đàn ông cho hay:
- Lúc này là 12 giờ 48 phút. Mình phải đi đúng một giờ kém năm. Còn phải
đợi bảy phút.
Họ ngồi trong im lặng hoàn toàn, chỉ có tiếng mưa rơi trên mui xe. Con
đường trải đá chạy dài trước mặt, cách khoảng một trăm thước mới có một
ngọn đèn vàng vọt. khắp chung quanh không có một bóng người thấp
thoáng. Trên đầu họ nền trời được soi lờ mờ bằng những vạch ánh sáng
thiếu tự nhiên. Thỉnh thoảng luồng sáng của một ngọn đèn chiếu lóe lên, rồi
lại biến mất. Đằng và phía bên trái Leamas chợt trông thấy một lằn sáng
khi lên khi xuống ngay trên đường chân trời, cường độ thay đổi một cách
đều đặn, tựa hồ nơi đó đang có một đám mây. Chàng chỉ tay về phía đó hỏi:
- Gì vậy?
Gã đàn ông trả lời:
- Sở Thông Tin. Một giàn đèn, rọi các đều đề tin tức vào Đông Bá-linh.
Leamas lẩm bẩm:
- Thì ra thế.
Lúc đó họ đã gần đến cuối đường. Gã đàn ông nói tiếp:
- Không có chuyện quay trở lại. Y đã nói cho anh biết rồi chứ?
Leamas đáp:
- Tôi hiểu.
- Nếu có chuyện gì trục trặc - nếu anh té hoặc bị thương – anh cũng đừng
quay lại. Trong khoảng trống gần Bức Tường hể trông thấy ai là người ta
bắn liền. Anh bắt buộc phải tréo qua.
Leamas nhắc lại:
- Chúng tôi hiểu, y đã cho tôi hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.