NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 59

- Nhưng tôi không viết lách gì được. Tôi có viết được cái mẹ gì đâu?
Ashe đặt tay lên cánh tay của Alec và xoa dịu:
- Anh đừng nóng. Mình cứ từ từ lo mọi việc. Đồ phụ tùng của anh hiện giờ
để ở đâu?
- Cái gì của tôi?
- Thì vật dụng của anh đó: quần áo, hành lý và các món khác
- Tôi chẳng có gì cả. Tôi bán hết rồi, trừ cái gói đồ.
- Cái gói nào?
- Cái gói màu nâu mà anh đã nhặt được ở công viên hôm qua. Cái gói mà
tôi đã quăng đi.
Ashe có một căn phòng ở công trường Dolphin. Thật đúng như Leamas
phỏng đoán – căn phòng nhỏ và không có gì đặc sắc, ngoại trừ vài món đồ
chơi mang từ Đức về đến vội vàng: ly uống bia, một ống điếu kiểu quê
mùa, vài cái tượng mỹ nhân hạng thường. Ashe nói:
- Cuối tuần tôi về với bà cụ ở Cheltonham. Tôi chỉ ở đây vào những ngày
giữa tuần thôi. Như thế này cho tiện.
Họ kê cái đi văng vào trong phòng khách nhỏ xíu. Lúc đó khoảng bốn giờ
rưỡi, Leamas hỏi:
- Anh ở đây được khoảng bao lâu rồi?
- Ồ, khoảng trên dưới một năm
- Tìm ra có dễ không?
- Kẻ này đi thì người khác đến. Anh biết đấy, những căn này vẫn thế. Mình
ghi tên và có ngày có người gọi điện thoại đến cho mình biết là có phòng
trống.
Ashe pha trà và cả hai cùng uống. Leamas lầm lì như một kẻ không quen
với tiện nghi. Ngay cả Ashe cũng có phần lắng dịu. Sau khi uống xong,
Ashe nói:
- Tôi chạy ra ngoài mua chút đồ trước giờ các bảng tiệm đóng cửa rồi sau
đó mình sẽ tính phải làm gì. Có lẽ là tôi sẽ địên thọai cho Sam tối nay – tôi
nghĩ là hai anh gặp nhau càng sớm càng tốt. Sao anh không ngủ đi – trông
anh phờ phạc lắm.
Leamas gật đầu và phát một cử chỉ vụng về:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.