NGƯỜI TUYẾT - Trang 111

“Jonas bị sao vậy?” Harry lấy ra cuốn sổ tay anh chưa bao giờ viết gì vào;

theo kinh nghiệm của anh, cuốn sổ dường như giúp người ta tập trung hơn thì
phải.

“Không có gì. Chắc là thăm khám bình thường thôi.” Becker gạt đi với một

cái phẩy tay bực dọc. “Tôi nghĩ anh đến đây vì lý do khác chứ?”

“Đúng vậy,” Harry nói. “Tôi muốn biết chiều và tối qua ông đã ở đâu.”
“Gì cơ?”
“Chỉ là thủ tục thôi mà, ông Becker.”
“Việc này có liên quan gì tới… tới…” Becker hất đầu về phía tờ báo

Dagbladet nằm trên đống giây tờ.

“Chúng tôi không biết,” Harry nói. “Xin ông vui lòng trả lời câu hỏi đó.”
“Nói xem, có phải các anh mất trí hết rồi không?”
Harry nhìn đồng hồ và im lặng không đáp.
Becker rên lên một tiếng. “Thôi được, tôi cũng muốn giúp anh. Tối qua tôi

ngồi đây viết bài về bước sóng hydro, hy vọng sắp tới có thể xuất bản.”

“Có đồng nghiệp nào chứng thực cho ông không?”
“Những đề tài nghiên cứu của Na Uy đóng góp được quá ít ỏi cho thế giới là

bởi sự tự mãn của giới nghiên cứu chỉ cúi đầu chịu thua trước tính lười nhác.
Tôi làm việc hoàn toàn cô độc, như mọi khi.”

“Vậy còn Jonas?”
“Nó tự làm đồ ăn và xem ti vi cho tới khi tôi về.”
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Chắc chỉ hơn chín giờ, tôi nghĩ thế.”
“Ừm.” Harry làm bộ như đang ghi chép. “Ông đã kiểm tra đồ đạc của bà

Birte chưa?”

“Rồi.”
“Có tìm được gì không?”
Filip Becker vuốt ngón tay trên khóe miệng và lắc đầu. Harry đọ mắt với

ông ta, dùng sự im lặng làm đòn bẩy. Nhưng Becker đã ngậm miệng hến rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.