NGƯỜI TUYẾT - Trang 109

di. Nó đứng yên ở mép bảng, cao đến nỗi bố phải vươn tay lên mới với tới. Giờ
đây, trông như thể viên phấn bị kẹt còn bố đang bám víu lấy tấm bảng, chẳng
khác gì lúc chó sói Wile E. treo lơ lửng trên cành cây bé xíu nhô ra trên vách
núi cao chót vót. Thế rồi hai vai bố bắt đầu run rẩy, Jonas tưởng ông đang cố
lấy viên phấn ra để bắt nó tiếp tục di chuyển, nhưng không được. Một làn sóng
bất chợt lan khắp giảng đường như thể đám sinh viên đồng loạt há miệng và hít
vào một hơi. Rốt cuộc bố nó cũng gỡ được viên phấn, sau đó ông đi thẳng ra
cửa mà chẳng buồn ngoái lại và biến mất. Bố đi lấy thêm phấn ấy mà, Jonas
nghĩ thầm. Tiếng rì rầm nói chuyện của đám sinh viên mỗi lúc một lớn. Jonas
nghe được mấy từ vợmất tích. Nó nhìn tấm bảng gần như kín chữ. Bố nó
muốn viết rằng mẹ đã chết, nhưng viên phấn chỉ có thể nói lên sự thật, vì thế
nó mới bị kẹt. Jonas cố xóa hình người tuyết. Xung quanh nó, các sinh viên
đang thu dọn đồ đạc, ghế xô vào nhau khi họ đứng dậy ra về.

Một bóng đen bỗng phủ lên người tuyết bất thành hình trên trang giấy, và

Jonas ngẩng lên.

Đó là chú cảnh sát cao lớn có khuôn mặt xí trai và đôi mắt hiền từ.
“Cháu có muốn đi cùng chú không, để xem chúng ta có tìm được bố cháu

không nhé?” chú cảnh sát nói.
Harry khẽ khàng gõ cửa văn phòng với tấm biển đề tên Giáo sư Filip Becker.

Thấy không có tiếng trả lời, anh mở cửa.
Người đàn ông đang ngồi sau bàn ngẩng đầu lên khỏi hai bàn tay. “Tôi đã

cho phép vào đâu…”

Ông ta ngừng lời khi trông thấy Harry. Và ánh nhìn hạ xuống cậu bé đứng

cạnh anh.

“Jonas!” Filip Becker kêu lên, giọng nói chất chứa sự ngỡ ngàng xen lẫn

nhiếc móc. Hai mắt ông ta đỏ hoe. “Chẳng phải bố đã dặn con ở yên một chỗ
hay sao?”

“Tôi dẫn cậu bé theo đấy,” Harry nói.
“Vậy ư?” Becker nhìn đồng hồ và đứng dậy.
“Sinh viên của ông về hết rồi,” Harry nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.