NGƯỜI TUYẾT - Trang 230

Rakel giật mình. Nhìn quanh. Nhưng chỉ có mình cô. Thứ duy nhất cô trông

thấy trên phố là những chiếc ô tô đang đỗ. Trên mấy cái xe đó có mảnh giấy
nào như thế này không nhỉ? Nhưng cô không thấy gì cả. Chắc là tình cờ thôi;
ai mà biết được xe nào là của cô. Cô hạ cửa kính xuống, nhón tay cầm mảnh
giấy rồi thả ra, nổ máy và lên đường.

Khi gần đến cuối phố Ullevålsveien, đột nhiên cô cảm thấy như có ai đó

đang ngồi trên ghế sau nhìn mình chằm chằm. Cô nhìn và trông thấy khuôn
mặt của một cậu bé. Không phải Oleg mà là một bé trai xa lạ. Cô đạp mạnh
chân phanh và lốp cao su rít lên chói tai trên mặt đường nhựa. Sau đó là tiếng
còi xe vang lên tức tối. Ba lần. Cô vừa nhìn gương vừa thở dốc. Và trông thấy
khuôn mặt đầy vẻ hãi hùng của người đàn ông trẻ tuổi đang lái chiếc ô tô phía
sau cô. Cô run rẩy cho xe chạy tiếp.
Eli Kvale đứng sững ra đó trên hành lang như thể bị ghì chặt xuống sàn. Tay cô
vẫn đang cầm ống nghe điện thoại. Hóa ra không phải cô tưởng tượng, không
hề.

Chỉ đến khi Andreas gọi tên cô hai lần thì cô mới sực tỉnh.
“Ai vậy em?” chồng cô hỏi.
“Không ai cả,” cô đáp. “Nhầm số ấy mà.”
Khi hai vợ chồng đi nằm, cô muốn xích lại gần Andreas, nhưng không thể.

Cô không sao làm được. Cô là người đàn bà nhơ nhuốc.

“Chúng ta sắp chết rồi, con điếm,” người trong điện thoại đã nói như thế.

“Chúng ta sắp chết rồi, con điếm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.