NGƯỜI TUYẾT - Trang 243

Đó là câu nói quen thuộc được nhồi vào đầu đám sinh viên ở Học viện Cảnh

sát, mục đích chủ yếu là để trấn an tinh thần kẻ bị bắt. Thế nhưng khi nghe
thấy câu nói ấy thốt ra từ miệng mình, Harry lập tức hiểu ra lý do anh dùng
thân mình chắn trước họng súng. Và chẳng phải vì bóng ma nào cả.

Becker giơ tay về phía Harry như khẩn cầu, hai vòng thép bập vào cổ tay

gầy gò lông lá của ông ta.

“Ở yên đây,” Harry nói. “Cô ấy sẽ lo liệu ông.”
Harry đứng dậy và đi ra cửa, tới chỗ Katrine đứng. Cô đã hạ súng xuống và

mỉm cười với anh, mắt sáng lên vẻ tò mò. Những viên than hồng như đang âm
ỉ cháy từ sâu thẳm bên trong đôi mắt ấy.

“Cô không sao chứ?” Harry khẽ hỏi. “Katrine?”
“Tất nhiên,” cô bật cười.
Harry ngần ngừ giây lát. Sau đó anh đi lên cầu thang. Anh còn nhớ vị trí

phòng của Jonas nhưng vẫn mở cửa các phòng còn lại trước. Cố trì hoãn thời
khắc đáng sợ. Tuy phòng riêng của Becker không bật đèn nhưng anh có thể
thoáng thấy chiếc giường đôi. Tấm chăn đơn đã bị dẹp đi ở một bên. Như thể
ông ta biết vợ mình sẽ không bao giờ trở về nữa.

Thế rồi Harry tới đứng bên ngoài phòng Jonas. Anh dẹp hết mọi ý nghĩ và

hình dung trong tâm tưởng trước khi mở cửa. Những tiếng tinh tang lạc điệu
lảnh lót vang lên trong bóng tối, dù không trông thấy gì nhưng anh vẫn biết
luồng gió từ ngoài ùa vào đã khiến hàng ống kim loại mỏng manh va vào nhau,
vì Oleg cũng treo một chiếc chuông gió như thế trên trần nhà. Harry bước vào
và nhác thấy ai đó hoặc thứ gì đó bên dưới tấm chăn. Anh lắng tai tìm tiếng
thở. Nhưng âm thanh duy nhất anh nghe được là tiếng chuông gió ngân mãi
không thôi. Anh đặt tay lên chăn. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nỗi sợ
khiến anh như tê liệt. Dù trong phòng không tiềm ẩn mối đe dọa về mặt thể
chất, anh vẫn biết mình sợ điều gì. Bởi một người khác, Bjarne Møller sếp cũ
của anh, đã từng nói với anh điều đó. Thứ anh sợ là đồng loại của chính anh.

Thận trọng, anh kéo tấm chăn khỏi thân người đang nằm. Là Jonas. Trong

bóng tối, trông thằng bé hệt như đang ngủ. Chỉ trừ đôi mắt vẫn đang mở lớn
đăm đăm nhìn lên trần nhà. Harry nhận thấy trên cẳng tay nó có dán miếng
băng cá nhân. Anh cúi xuống nhìn cái miệng hé mở của thằng bé, khẽ chạm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.