NGƯỜI TUYẾT - Trang 257

“Em có nghĩ…” anh nói, thấy cô mở mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà với vẻ

ngỡ ngàng và bực bội khi vẫn chưa thấy những cái vuốt ve đâu cả, “lương tâm
cắn rứt đã khiến chúng ta thèm khát nhau? Chúng ta ngoại tình không phải bất
chấp cảm giác hổ thẹn mà chính là vì nó?”

Cô chớp mắt vài lần.
“Cũng đúng một phần,” cuối cùng cô nói. “Nhưng đó chưa phải là tất cả.

Lần này thì không.”

“Lần này ư?”
“Đúng vậy.”
“Có lần anh đã hỏi em và em bảo…”
“Em nói dối đấy,” cô đáp. “Trước đây em cũng từng không chung thủy rồi.”
“Ừm.”
Hai người lặng im nằm đó nghe tiếng xe cộ trong giờ tan tầm trên phố

Pilestredet từ xa vẳng lại. Từ chỗ làm cô về thẳng nhà anh; anh nắm rõ thời
gian biểu của Rakel và Oleg nên cũng biết không lâu nữa cô sẽ phải ra về.

“Có biết em ghét anh ở điểm gì không?” cô nói và véo tai anh một cái. “Anh

quá kiêu ngạo và ương bướng nên chẳng thèm hỏi có phải em không chung
thủy với anh hay không.”

“À thì,” Harry nói, cầm lấy điếu thuốc hút dở và đắm đuối nhìn theo tấm

thân lõa lồ của cô khi cô rời khỏi giường, “anh cần biết để làm gì chứ?”

“Cũng như chồng của Birte thôi. Để lật tẩy sự dối trá. Để phơi bày sự thật.”
“Em nghĩ sự thật có giúp Filip Becker bớt buồn chút nào không?”
Cô kéo cái áo len qua đầu, chiếc áo màu đen bó sát dệt từ len sợi thô phủ lên

làn da mềm mại của cô. Harry chợt nghĩ nếu trên đời có thứ gì khiến anh sinh
lòng ghen tuông thì đó chính là chiếc áo ấy.

“Anh biết sao không, anh Hole? Đối với một người chuyên làm nghề vạch

trần những sự thật xấu xí, anh có vẻ thích sống chung với dối trá đấy.”

“Thôi được,” Harry đáp và dụi điếu thuốc vào gạt tàn. “Kể nghe xem nào.”
“Đó là hồi ở Moscow, khi em đang yêu Fjodor. Có một anh chàng tùy viên ở

đại sứ quán Na Uy mà em được huấn luyện cùng. Bọn em đã yêu nhau say
đắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.