sỏi, cái miệng nhăn nhở nhìn anh cười. Tiếng cười câm lặng vang vọng giữa
những bức tường gạch, hòa với tiếng thét cuồng loạn anh chợt nhận ra là tiếng
của chính mình khi chộp lấy cái xẻng xúc tuyết bên cạnh bậc thang xuống tầng
hầm và vung mạnh trong cơn nộ khí xung thiên. Mép xẻng bằng kim loại sắc
bén đánh trúng vào cổ, khiến cái đầu lìa khỏi thân và tuyết ướt bắn cả lên
tường. Cú chém đầy uy lực sau đó phạt đứt đôi thân người tuyết, cú thứ ba
khiến phần còn lại văng tung tóe trên mặt đất trải nhựa đường đen ở giữa sân.
Harry đứng đó thở hồng hộc và bỗng nghe thấy một tiếng cách nữa vang lên
sau lưng. Âm thanh ấy giống như tiếng súng lục lên cò. Với một động tác
thuần thục, anh quay ngoắt lại, vứt xẻng xuống và rút khẩu súng lục màu đen
ra.
Muhammad và Salma đang đứng bên hàng rào gỗ dưới cây bạch dương cổ
thụ, đôi mắt trẻ thơ mở lớn đầy khiếp đảm chằm chằm nhìn người hàng xóm
trong câm lặng. Chúng đang cầm mấy nhánh cây khô. Những nhánh cây ấy
hẳn sẽ là đôi cánh tay xinh xắn cho người tuyết nếu như Salma không lỡ tay bẻ
gãy chỉ vì quá sợ hãi.
“Người… người tuyết của bọn cháu,” Muhammad lắp bắp nói.
Harry cất súng vào túi áo và nhắm mắt lại. Anh thầm nguyền rủa chính
mình, nuốt khan một cái và lệnh cho bộ não thôi ngay những ý nghĩ bạo lực đi.
Rồi anh mở mắt ra. Cặp mắt nâu của Salma rưng rưng lệ.
“Chú xin lỗi,” anh khẽ nói. “Chú sẽ giúp các cháu đắp người tuyết khác.”
“Cháu muốn về,” Salma nghẹn ngào nói.
Muhammad nắm tay em gái và đưa cô bé về nhà, tránh xa Harry như tránh
tà.
Harry cảm thấy báng súng cọ vào bàn tay. Tiếng cách đó. Vừa nãy anh cứ
tưởng là tiếng búa gõ giương lên. Nhưng dĩ nhiên anh đã nhầm; trong thao tác
bắn súng, bước này không phát ra tiếng động. Thứ ta nghe được là tiếng búa gõ
hạ xuống, âm thanh của phát bắn chưa được khai hỏa, âm thanh của sự sống.
Anh lại rút khẩu súng công vụ ra. Chĩa xuống đất và siết cò. Búa gõ vẫn không
xê dịch. Chỉ đến khi anh ép cò súng được một phần ba giới hạn và tưởng như
súng có thể nổ bất cứ lúc nào thì búa gõ mới từ từ giương lên. Anh nhả cò
súng. Búa gõ lại hạ xuống, trở về vị trí cũ kèm theo tiếng kim loại vang lên