NGƯỜI TUYẾT - Trang 308

ngày thứ hai mươi

DEADLINE

Arve Støp đang nằm trên chiếc giường được chế tạo và cân đo theo các thông
số khách hàng cung cấp, hoàn thiện tại nhà máy Misuku ở Osaka trước khi vận
chuyển nguyên chiếc đến một xưởng thuộc da tại Chennai, Ấn Độ, vì luật ở
tiểu bang Tamil Nadu không cho phép xuất khẩu trực tiếp loại da bọc này. Từ
lúc đặt đến lúc nhận hàng là sáu tháng, nhưng thật không uổng công chờ đợi.
Giống như một geisha, chiếc giường hòa hợp tuyệt đối với cơ thể ông ta, nâng
đỡ những chỗ cần thiết và cho phép ông ta tùy ý nâng hạ hoặc xoay theo mọi
hướng.

Ông ta nhìn những cánh quạt trần bằng gỗ tếch chầm chậm quay tròn.
Cô đang đi thang máy lên nhà. Støp đã dặn cô qua hệ thống điện thoại nội

bộ rằng ông ta đợi cô trong phòng ngủ và để hé cửa. Lớp lụa mát lạnh của
chiếc quần đùi bao bọc thân thể ấm nóng nhờ men rượu. Tiếng nhạc của CD
Café del Mar dạt dào tuôn chảy từ hệ thống audio hiệu Bose với những chiếc
loa nhỏ gọn được giấu ở tất cả các phòng trong nhà.

Ông ta nghe thấy tiếng giày khua lộp cộp trên sàn gỗ trong phòng khách.

Bước chân từ tốn nhưng cả quyết. Chỉ âm thanh ấy thôi cũng đủ khiến hạ bộ
ông ta cứng lên. Giá mà cô ta biết điều gì đang chờ đợi mình…

Ông ta quờ quạng lần mò dưới gầm giường; ngón tay chạm thấy thứ cần tìm.
Và rồi cô xuất hiện nơi ngưỡng cửa, bóng cô in trên nền ánh trăng soi tỏ mặt

nước vùng vịnh, nở nụ cười nhạt nhìn ông ta. Cô cởi đai lưng của chiếc áo
khoác da màu đen dáng dài và để cho áo rơi xuống sàn. Ông ta hít mạnh một
hơi, nhưng bên trong áo khoác vẫn còn bộ đầm. Cô tiến lại chỗ chiếc giường
và đưa cho ông ta một thứ mềm như cao su. Một cái mặt nạ. Mặt nạ thú màu
hồng.

“Đeo vào đi,” cô nói bằng giọng đều đều như đang bàn công việc.
“Chà chà,” ông ta nói. “Mặt nạ heo cơ đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.