NGƯỜI TUYẾT - Trang 351

Katrine phá lên cười. Harry nhích tay lại gần túi áo khoác.
“Tôi cũng đồng ý là chúng ta giống nhau, Harry ạ. Nhưng riêng tài nói dối

thì tôi trên cơ anh đấy.”

Harry nuốt khan. Bàn tay anh lạnh cóng. Ngón tay khó khăn lắm mới chịu

nghe lời. “Phải, tôi chắc rằng việc đó dễ dàng với cô hơn,” Harry đáp. “Cũng
như giết người.”

“Thế à? Nhưng lúc này trông anh như đang muốn giết tôi ấy. Tay anh nhích

càng lúc càng gần đến túi áo bên phải kìa. Đứng dậy và cởi áo khoác ra. Từ từ
thôi. Rồi ném lại đây.”

Harry chửi thề trong bụng, nhưng vẫn làm theo lời cô. Chiếc áo rơi xuống

sàn trước mặt Katrine với một tiếng cộp. Cô chộp lấy nó và vứt xuống biển,
trong lúc đó mắt vẫn dán chặt vào anh.

“Dù sao cũng đến lúc anh kiếm cho mình cái áo mới rồi,” cô nói.
“Ừm,” Harry nói. “Ý cô là để cho hợp với củ cà rốt cắm vào mặt tôi chứ

gì?”

Katrine chớp mắt hai lần và Harry nhận thấy đôi mắt cô dường như toát lên

vẻ ngơ ngác.

“Nghe này, Katrine. Tôi tới đây là để giúp cô. Cô cần điều đó. Cô có bệnh.

Chính căn bệnh đó đã xui khiến cô giết bọn họ.”

Katrine từ từ lắc đầu. Cô chỉ tay về phía đất liền.
“Tôi đã ngồi trong nhà chứa thuyền chờ anh suốt hai tiếng đồng hồ đấy,

Harry. Bởi tôi biết anh sẽ đến. Tôi tìm hiểu anh kỹ lắm, Harry ạ. Anh luôn tìm
được thứ mình muốn. Vì thế tôi mới chọn anh.”

“Chọn tôi?”
“Chọn anh. Để anh giúp tôi tìm Người Tuyết. Vì thế tôi mới gửi lá thư đó

cho anh.”

“Sao cô lại không thể tự mình tìm ra Người Tuyết? Cô có mất nhiều công

sức lắm đâu.”

Cô lắc đầu. “Tôi đã cố, Harry ạ. Cố gắng không ngừng suốt bao năm qua.

Tôi biết mình tôi thì không thể làm nên chuyện. Tôi phải dựa vào anh. Anh là
người duy nhất từng truy bắt thành công một kẻ sát nhân hàng loạt. Tôi cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.