NGƯỜI TUYẾT - Trang 94

con suối đến chỗ đất thấp hơn.

Harry lại bước tiếp. Dòng suối uốn lượn quanh co, nhưng anh chẳng lo

không xác định được phương hướng; anh cứ theo dấu chân cũ của mình là sẽ
về đến nơi.

Một con cú, hẳn là đang đậu ở gần đó, bỗng rúc lên một hồi cảnh báo tuuýt

tuuu. Ánh dạ quang xanh lục trên mặt đồng hồ đeo tay cho anh biết anh đi hơn
mười lăm phút rồi. Đã đến lúc quay lại và cử một đội ngũ được trang bị đầy đủ
vật dụng, dẫn theo một chú chó không sợ cáo thay anh tìm tiếp.

Tim Harry bỗng ngừng đập.
Nó bay vụt qua trước mặt anh. Không một tiếng động và nhanh như chớp

đến nỗi anh không kịp nhìn thấy gì. Nhưng luồng gió đã để lộ hành tung của
nó. Harry nghe thấy tiếng con cú đập cánh dưới tuyết và tiếng chít chít đáng
thương của một loài gặm nhấm nhỏ bé vừa trở thành mồi ngon cho nó.

Anh từ tốn thở ra một hơi từ sâu trong lồng ngực. Chiếu đèn pin về phía

rừng cây trước mặt lần cuối rồi quay người trở về. Anh bước một bước, sau đó
bất ngờ khựng lại. Anh muốn tiến thêm một bước, hai bước, để ra khỏi đây.
Nhưng việc cần làm vẫn phải làm. Anh chiếu đèn về phía sau. Và lại nhác thấy
nó. Thứ gì đó lóe lên, ánh sáng phản xạ lẽ ra không thể xuất hiện giữa khu
rừng tối đen. Anh tiến tới gần hơn. Ngoái lại và cố ghi nhớ vị trí này. Nó nằm
cách dòng suối chừng mười lăm mét. Anh ngồi thụp xuống. Chỉ có phần bằng
thép nhô lên, nhưng không cần gạt đi lớp tuyết phía trên anh cũng biết nó là
thứ gì. Một chiếc rìu. Trước đó nếu lưỡi rìu có dính máu gà thì giờ cũng không
còn nữa. Quanh chiếc rìu không có dấu chân nào. Harry rọi đèn và trông thấy
một cành cây gãy nằm trên tuyết cách đó vài mét. Có người đã ném chiếc rìu
tới đây bằng một lực cực mạnh.

Vào giây phút ấy, cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy. Đó là cảm giác anh từng

trải qua lúc ở cung thể thao Spektrum tối nay. Anh tưởng như mình đang bị
theo dõi. Theo bản năng, anh tắt đèn đi, bóng tối như tấm chăn bao trùm lấy
anh. Anh nín thở và lắng tai nghe. Đừng, anh thầm nhủ. Đừng để điều đó xảy
ra. Cái ác không phải là một thực thể. Nó không cách nào chiếm hữu được mi.
Ngược lại, nó là thứ vô định hình, là sự thiếu vắng của cái thiện. Thứ duy nhất
đáng sợ ở đây chỉ là bản thân mi mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.