NGƯỜI TUYẾT - Trang 92

rừng. Do bóng tối. Nỗi sợ này thuộc loại không bình thường. Là loại cần phải
vượt qua.

“Nơi này từ giờ sẽ được coi là hiện trường vụ án cho tới khi có thông báo

khác,” Harry nói. “Mọi người vào việc đi. Tôi sẽ kiểm tra xem dấu vết kia dẫn
tới đâu.”

“Được rồi.”
Harry nuốt khan rồi bước ra ngoài qua cửa sau. Chuyện xảy ra đã hơn ba

mươi năm trước. Ấy thế mà đến giờ nó vẫn khiến anh sởn gai ốc.
Năm ấy, Harry đang trải qua kỳ nghỉ mùa thu tại nhà ông bà anh ở Åndalsnes.
Trang trại nằm trên một sườn đồi bên dãy núi Romsdal hùng vĩ. Cậu bé Harry
khi đó mới lên mười đi vào rừng kiếm con bò lạc mà ông cậu đang tìm. Cậu
muốn tìm được nó trước ông và tất cả mọi người. Thế là cậu vội vã lao đi.
Chạy điên cuồng qua những ngọn đồi với những bụi việt quất mềm mại và
rặng bạch dương lùn với dáng hình cong queo, kỳ dị. Lối mòn thoắt ẩn thoắt
hiện trong lúc cậu bé chạy theo đường thẳng đến nơi cậu ngỡ như có tiếng
chuông vọng giữa rừng cây. Âm thanh ấy lại vang lên, lần này xa hơn một chút
về phía bên phải. Cậu nhảy qua dòng suối, khom người luồn dưới tán cây, bì
bõm lội qua đồng lầy, đám mây gây mưa đang mỗi lúc một đến gần. Cậu có thể
trông thấy màn mưa phùn bên dưới đám mây đang trút xuống sườn núi dốc.

Cơn mưa nhỏ đến nỗi Harry không hề nhận ra bóng tối đang dần kéo đến; nó

âm thầm trườn ra từ đầm lầy, lẩn lút giữa những tàng cây, tràn xuống qua bóng
râm bên sườn núi như dòng sơn đen ngòm và tụ lại ở đáy thung lũng. Cậu bé
ngẩng lên nhìn một con chim lớn đang sải cánh chao lượn trên đầu, cao đến
chóng mặt, tới nỗi cậu trông thấy cả ngọn núi phía sau. Đột nhiên cậu vấp chân
và ngã nhào. Harry chới với đổ sấp xuống. Mọi thứ trước mắt bỗng tối sầm,
trong mũi và miệng cậu ngập tràn vị của đồng lầy và cái chết, của sự thối rữa
và bóng tối. Khi nằm trên mặt đất, trong vài giây ngắn ngủi cậu còn nếm được
cả vị của bóng tối. Rồi cậu lại đứng lên và thấy rằng ánh sáng đã hoàn toàn tan
biến. Tan biến nơi ngọn núi sừng sững đứng đó trong câm lặng, oai nghiêm, thì
thầm với cậu rằng cậu chẳng hay mình đang ở đâu, từ lâu rồi cậu nào có biết.
Không nhận ra mình vừa đánh mất một chiếc ủng, cậu đứng dậy và bắt đầu
chạy. Chẳng mấy chốc cậu sẽ trông thấy thứ gì đó quen thuộc thôi. Nhưng nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.