NGƯỜI VÔ HÌNH - Trang 97

18. TẠI NGÔI NHÀ Ở ĐƯỜNG PORTLAND

Kemp ngồi yên lặng một lúc lâu và nhìn chăm chăm vào sau lưng cái

hình dáng không đầu bên cửa sổ. Rồi ông rùng mình, một ý nghĩ tác động
làm cho ông đứng lên, nắm lấy tay người vô hình làm hắn quay lại không
nhìn ra ngoài nữa.

Griffin ngồi xuống ghế, rồi bất chợt kể tiếp câu chuyện của mình.

- Tôi đã rời ngôi nhà ở Chesilstowe khi việc đó xảy ra. Đó là vào tháng

mười hai năm trước, tôi thuê một căn phòng nhỏ ở London. Một căn phòng
tồi tàn trong một nhà trọ ở khu ổ chuột gần đường Great Portland. Chẳng
mấy chốc căn phòng đã đầy những thiết bị và dụng cụ được mua bằng số
tiền của ông bố. Công việc được tiến hành một cách đều đặn, khá có kết quả
và sắp sửa tới giai đoạn kết thúc.

Tuy vậy, tôi cũng chợt nhận ra được một tấn bi kịch vô nghĩa, khi đi

chôn bố tôi. Đầu óc của tôi đang mải đắm chìm trong công việc nghiên cứu
và tôi hoàn toàn không làm bất cứ một việc gì dù nhỏ đến đâu để cứu ông ta
cả. Tôi nhớ lại đám tang với chiếc xe tang rẻ tiền, nghi lễ tạm bợ. Trên sườn
đồi gió thổi mạnh như cắt da, chỉ có một người bạn học già cầu nguyện cho
ông, và kêu khóc lạnh lùng. Tôi bỗng cảm thấy một chút thương hại cho bố
tôi. Đối với tôi, ông là nạn nhân của cảm tính ngu muội của chính mình. Sự
gian dối hiện tại đòi hỏi tôi phải để tâm đến đám tang của ông, nhưng nó
thật sự không phải là việc của tôi.

Trên đường từ đám tang trở về, lúc đang đi dọc theo đường High, hình

ảnh cuộc sống thời sinh viên bỗng chợt sống lại trong tôi, vì tình cờ tôi gặp
được cô gái mà tôi đã quen cách đây mười năm. Tất cả giống như một giấc
mộng trở lại nơi chốn cũ. Tôi không cảm thấy tôi còn cô độc nữa. Tôi đã
đánh giá đúng sự mất mát của tình thương, nhưng lại gộp nó vào sự ngu
ngốc chung của mọi việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.