NGƯỜI VÔ TỘI - Trang 295

Anh ngồi trong mưa. Anh thẫn thờ tự hỏi đã mấy giờ rồi. Cũng chẳng thành
vấn đề. Anh nghĩ đến bức ảnh khốn kiếp của Charles Talley, gã đàn ông bí
ẩn với mái tóc xanh đen, tiếng thì thầm chế nhạo trong điện thoại. Để làm
gì? Đó là chuyện Matt không thể hình dung hay tránh đi được. Dù say hay
tỉnh, ở trong căn nhà tiện nghi hay, mẹ kiếp, ở ngoài dưới trời mưa trút
nước, cơn hạn hán cuối cùng đã chấm dứt…

Và ý tưởng đó đập vào anh.

Mưa.

Matt quay lại và nhìn lên, giờ đây hoan nghênh những giọt mưa. Mưa. Cuối
cùng đã có mưa. Cơn hạn hán đã qua với một sự giận dữ khủng khiếp.

Câu trả lời có khi nào đơn giản như vậy không?

Matt suy nghĩ. Thứ nhất: anh phải về nhà. Anh phải gọi cho Cingle. Giờ
giấc không thành vấn đề. Cô ta sẽ hiểu.

Matt?

Anh không nghe tiếng xe dùng lại, nhưng giọng nói, kể cả vào lúc này,
trong tình huống này, Matt vẫn không thể không mỉm cười. Anh vẫn ngồi
trên lề đường.

- Hê, Lance.

Matt nhìn lên khi Lance Banner bước ra ngoài chiếc xe van nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.