NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 107

thoát thân bằng cách lên gân lên sức làm vỡ đôi con tàu. Mà biết đâu không
phải vỡ đôi mà vỡ làm ba, làm bốn nữa ấy chứ …

Khi ấy sẽ ra sao? …

Sarik thấy khủng khiếp quá, nó liền nghĩ tới một việc khác. Nó nghĩ tới
chuyện nó sẽ ăn uống ra sao khi mà … không, nó sẽ không lớn tới lúc con
tàu nổ tung ra đâu. Nó sẽ ăn khi trên tàu còn lương thực và thức uống thôi.

Đến đây nó lại hoảng sợ, vì nếu có cứ ăn uống như thế này và lớn lên như
thế này thì chẳng mấy chốc con tàu sẽ hết cả thức ăn lẫn nước uống. Và khi
ấy … Khi ấy, những thứ duy nhất có thể no bụng được sẽ là đám bạn hai
chân của nó.

Dù Sarik có tính toán gì đi chăng nữa cũng không có lối thoát. Nếu nó cứ bị
lớn liên tục, tức là cứ bị đói khát thường xuyên, thì rốt cục hoặc là nó sẽ
phải giết hại các bạn của nó, hoặc là nó sẽ phải để mặc nó chết đói chết
khát. Mà nó thì không muốn cả hai cách đó.

Hoàn cảnh thật nan giải đến tột độ, mà lối thoát thì Sarik không thấy.

Tất nhiên, có thể chia sẻ ý nghĩ của mình với các bạn người, vì Sarik hiểu
rất rõ gần như từng lời nói của họ. Nhưng khốn nỗi, nó không thể kể những
suy nghĩ đáng buồn và nguy hiểm của nó được.

Sarik không chịu nổi nữa, nó rú lên bằng tiếng rú của loài chó: “Ôi, thật
gay go-o-o-o! Thật là khổ-ổ-ổ-ổ! Thật là nguy to-o-o-o!”

Tiếng rú như có vẻ ân hận và phiền não, hãi hùng của nó lan khắp con tàu,
đắp vào thành tường và đập vào nhà bếp. Rồi nó ngủ thiếp đi trong tâm
trạng hãi hùng.

Con tàu trở lại yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng ầm ì, khe khẽ của các máy móc
vô hình đang sản xuất ra thứ năng lượng lớn lao đến mức khó mà tin được.
Thứ năng lượng ấy không hiểu bằng cách nào đã đẩy con tàu bay trong
những khoảng chân không đen ngòm của vũ trụ và đưa nó tới những hành
tinh bí ẩn trong hệ ngân hà xa lạ. Và chưa một ai trên con tàu biết rằng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.