NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 142

Chương 18 – Sarik kể chuyện mình

Mọi người ngẫm nghĩ và Zed kêu lên lần thứ hai: – Các cậu này! – Zed kêu
tướng lên, bộ mặt hiền hậu với đôi tai vểnh của cậu ta hình như đượm màu
hồng hồng. – Các cậu này, nếu Sarik không biết nói vì cấu tạo của lưỡi nó
không thích hợp thì nó phải biết nghĩ chứ nhỉ?

Miro không hiểu: – Gì kia? Nghĩ là thế nào?

– Có gì đâu! Sarik phải biết nghĩ chứ nhỉ? Dù có tồi chăng nữa, dù có lơ
mơ chăng nữa, nhưng vẫn phải biết nghĩ chứ nhỉ?

Mọi người lại thoáng nín lặng rồi Ten khẳng định: – Đúng đấy. Vì nếu nó
không biết nghĩ thì làm sao nó tìm cái ăn được …
– Ten vỗ tay vào trán và
nghiêm nghị nhướng mày: – Mà này, các cậu có thấy lạ không nhé: thực
ra, chẳng ai cho nó ăn cả, thế mà nó vẫn cứ sống và lại còn lớn lên lạ lùng
nữa.

Kvat cười vang: – Hay thật! Hoá ra Sarik tự nuôi sống nó à? Chẳng lẽ nó
biết các công thức ư?

Ten lầu bầu: – Chắc các công thức thì nó không biết đâu. Nó biết chỗ để
phiếu và biết cách sử dụng những phiếu ấy thôi.

– Không phải vô cớ mà nó cứ ngồi lì trong bếp mãi.

Zed lại kêu lên: – Các cậu này! Nhưng nếu nó biết sử dụng nhà bếp của
chúng ta thì tức là nó biết suy nghĩ. Có phải thế không nhỉ?

Miro hiền hậu tán thành: – Hẳn là thế rồi.

– Mà nếu nó biết suy nghĩ thì tức là chúng ta có thể nói chuyện được với
nó. Nó biết tiếng nói của chúng ta cơ mà? Nó hiểu chúng ta nói gì nhưng
bản thân nó thì không nói được thôi. Nhưng nếu nó có thể suy nghĩ bằng
tiếng nói của chúng ta thì …

Kvat kêu lên: – Đúng đấy!

Miro xen vào: – Có lẽ là một ý hay đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.