NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 181

Chương 21 – Trên mảnh đất vô chủ

Trên màn ảnh cứ như trêu ngươi: chẳng thấy gì hết! Chỉ tối mò mò và trống
không. Hệt như trong gác xép vào đêm ba mươi. Trong khi các nhà du hành
da xanh theo dõi các dụng cụ và bật nút, bấm nút, thì Iuri nhìn lên màn ảnh
mà vẫn chẳng thấy gì cả. Thật ra, ở bên cạnh, đôi khi có thấp thoáng một
ngôi sao nhỏ vơ vẩn trong cảnh tối tăm xa lạ.

Thế nhưng chẳng có điều gì kỳ lạ xảy ra. Con tàu cứ từ từ và lặng lẽ thụt
mãi vào bóng tối dày đặc.

Thật ra, vào một giây nào đó, có lẽ là vào một khoảnh khắc nào đó, con tàu
có rung lên một cái, các nhà du hành vũ trụ thoáng nhìn nhau và không ai
bảo ai họ đều nhìn lên màn ảnh quan sát bên ngoài.

Nhưng trên màn ảnh chỉ thấy tối mò. Không có cả những ánh bình minh đỏ
kỳ lạ. Không có một cái gì hết. Chỉ thấy một màu tối.

Nhưng bây giờ đây là một thứ bóng tối hoàn toàn khác, rất dịu dàng, dày
đặc và tốt lành. Nó âu yếm phủ chặt lấy con tàu, và con tàu hình như không
thể vùng ra khỏi nó được. Điều đó thật đáng sợ, nhưng Iuri trấn tĩnh ngay.
Em thoáng nhìn quanh mong thấy sự hỗ trợ trong mắt các bạn, và mắt em
bắt gặp cái nhìn lo âu của Zed.

Zed mỉm cười: – Có lẽ mọi việc đều đã đâu vào đấy cả. Ổn rồi.

Không ổn làm sao được. Miro nói và vươn vai như vừa hoàn thành tốt
một công việc khó khăn.

Iuri lắp bắp: – Xong là thế nào?

Zed giản dị giải thích: – Hạ cánh rồi!

Iuri mở to mắt rồi há tròn mồm hỏi: – Hạ cánh … xuống đâu?

Kvat bực bội lầu bầu: – Thế chúng ta bay đi đâu?

– Bay đến … hành tinh … Bình Minh Đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.