pháp phẫu thuật tiên tiến nhất hiện nay dường như sẽ trở thành thô lậu, và
những nguồn năng lượng hiện nay dường như sẽ rất kỳ quái với chúng ta
chẳng khác gì dùng nến để chiếu sáng một căn phòng vậy!”
Giọng Edmond cùng tiếng gào thét của dòng nước trào dâng tiếp tục trong
bóng tối ồn ào.
“Người Hy Lạp cổ đại hẳn đã phải nhìn lại hàng thế kỷ để nghiên cứu văn
hóa cổ, nhưng chúng ta chỉ cần nhìn lại một thế hệ duy nhất cũng thấy ngay
những người sống mà không hề có những công nghệ chúng ta mặc nhiên có
ngày nay. Tiến trình thời gian phát triển của con người đang thu hẹp lại,
khoảng cách phân tách ‘cổ xưa’ và ‘hiện đại’ cũng đang co lại về mức chẳng
còn gì nữa. Và vì lý do này, tôi thề với quý vị rằng mấy năm tới trong bước
phát triển của loài người sẽ rất sốc, đột phá và hoàn toàn không thể hình
dung nổi!”
Không hề báo trước, tiếng ầm ầm của dòng sông vụt tắt.
Bầu trời sao trở lại. Cùng với đó là làn gió ấm áp và tiếng dế nỉ non.
Khách khứa trong phòng dường như đều cùng thở hắt ra một lúc.
Trong không khí im lặng đột ngột, giọng Edmond trở lại là tiếng thì thầm.
“Thưa các bạn của tôi,” anh nói khẽ. “Tôi biết quý vị ở đây bởi tôi đã hứa
với quý vị một phát hiện và tôi cảm ơn quý vị đã cho phép tôi thoải mái với
phần dạo đầu. Giờ chúng ta hãy vứt bỏ những gông cùm tư duy quá khứ của
mình. Giờ là lúc chúng ta chia sẻ câu chuyện phát hiện ly kỳ.”
Cùng với những lời này, một màn sương thấp lan ra từ mọi phía, và bầu
trời phía trên bắt đầu sáng lên thứ ánh sáng trước bình minh, lờ mờ soi tỏ cử
tọa bên dưới.
Đột nhiên, một ngọn đèn rọi vụt sáng và lia mạnh về phía sau sảnh. Chỉ
một lúc sau, gần như tất cả khách khứa đều ngồi dậy, nghển cổ nhìn ra phía
sau qua màn sương với vẻ trông chờ sẽ nhìn thấy vị chủ nhà xuất hiện bằng
xương bằng thịt. Tuy nhiên, sau vài giây, ngọn đèn rọi lia trở lại phía trước
căn phòng.
Cử tọa lại ngoảnh nhìn theo nó.