Tóm cho được kẻ nổ súng.
Khi Díaz đến được chỗ có chớp sáng làm lộ vị trí, anh thấy một vết rạch
trên bức vách vải và thọc tay mình qua lỗ hổng, xé mạnh xuống đến tận sàn
và trèo ra khỏi mái vòm bước vào một mê cung.
Bên trái anh, đặc vụ thoáng thấy một cái bóng - một gã đàn ông cao lớn
mặc bộ quân phục màu trắng - đang chạy vội về phía lối thoát hiểm ở đầu
bên kia của không gian rộng lớn này. Chỉ một thoáng sau, cái bóng đang bỏ
chạy đó đã chui tọt qua cửa và biến mất.
Díaz vội đuổi theo, luồn lách qua những thiết bị điện tử bên ngoài mái
vòm và cuối cùng cũng tung mình qua cửa để vào buồng cầu thang bằng xi
măng. Anh nhìn qua lan can và thấy kẻ bỏ chạy cách hai tầng phía dưới,
đang chạy xoáy vòng xuống với tốc độ rất nhanh. Díaz đuổi theo sau hắn,
nhảy qua năm bậc thang một lúc. Đâu đó phía dưới, cửa thoát hiểm bật mở
rất to và sau đó đóng sầm lại.
Hắn vừa ra khỏi tòa nhà.
Khi Díaz đến tầng trệt, anh chạy nhanh tới lối ra - một khung cửa hai cánh
có tay đẩy nằm ngang - và tung toàn bộ trọng lượng của mình vào đó.
Nhưng thay vì mở bung ra như những cánh cửa trên gác, cánh cửa này lại
chỉ nhích chút ít rồi chững lại. Người Díaz lao rầm vào vách sắt và anh rơi
sụm xuống, một cơn đau buốt xé khắp vai anh.
Anh run rẩy gượng đứng lên và thử lại cánh cửa.
Nó chỉ mở ra vừa đủ để anh thoáng nhìn ra vấn đề.
Lạ thay, phần tay nắm cửa bên ngoài đã được buộc chặt bằng một vòng
dây - một chuỗi hạt quấn quanh tay nắm từ phía ngoài.
Díaz càng thêm bối rối khi anh nhận ra mẫu mã chuỗi hạt khá quen thuộc
với anh, cũng như với bất kỳ tín đồ Công giáo Tây Ban Nha mộ đạo nào.
Đó là một chuỗi tràng hạt.
Vận hết sức lực, Díaz xô cơ thể đang đau nhức của mình vào cánh cửa lần
nữa, nhưng chuỗi hạt vẫn không chịu đứt. Anh trân trân nhìn lại qua cái khe
hẹp, cảm thấy lúng túng cả bởi sự hiện diện của một chuỗi tràng hạt cả bởi
việc anh không tài nào bứt đứt được nó.