“Đơn giản thôi, Julián đặt tôi vào vị thế mà tôi không còn lựa chọn nào
cả.”
Langdon chưa kịp đáp lời thì có tiếng ì ầm khe khẽ bắt đầu làm nền xi
măng dưới chân họ rung lên, vang vọng khắp không gian rộng như trong
lòng hang bên dưới cây cầu. Âm thanh này càng lúc càng to hơn. Có vẻ như
nó đến từ phía sông, bên phải họ.
Langdon ngoái nhìn và thấy một hình thù đen đúa đang vun vút lao về
phía họ - một chiếc xuồng máy đang đến gần nhưng không bật đèn pha. Khi
đến gần phía bờ sông đúc xi măng rất cao, chiếc xuồng chậm lại và bắt đầu
lướt vào ngay bên cạnh họ.
Langdon đăm đăm nhìn chiếc xuồng và lắc đầu. Cho tới lúc này ông vẫn
không biết chắc phải đặt niềm tin đến chừng nào vào người hướng dẫn trên
máy tính của Edmond, nhưng giờ đây, nhìn một chiếc taxi dưới nước màu
vàng đang tiếp cận bờ sông, ông nhận ra rằng Winston là đồng minh tốt nhất
mà họ có thể có được.
Người chủ thuyền đầu bù tóc rối vẫy tay gọi họ lên xuồng. “Ông người
Anh của các vị, ông ấy gọi tôi,” người kia nói. “Ông ấy bảo khách hàng VIP
trả gấp ba cho… nói thế nào nhỉ… velocidad y discreción? Tôi làm được…
các vị thấy chưa? Không đèn đóm gì nhé!”
“Vâng, cảm ơn anh,” Langdon đáp. Cừ lắm, Winston. Tốc độ và cẩn
trọng.
Người chủ xuồng chìa tay và giúp Ambra lên xuồng, và khi nàng khuất
vào trong buồng lái kín đáo cho ấm, anh ta cười ngoác với Langdon. “Đây là
VIP của tôi phải không? Hoa hậu Ambra Vidal?”
“Velocidad y discreción,” Langdon nhắc anh ta.
“¡Sí, sí! Được thôi!” Người đàn ông chạy vội tới chỗ bánh lái và rồ máy.
Chỉ một lát sau, chiếc xuồng đã lướt băng băng về phía Tây trong bóng đêm
men theo Sông Nervión.
Mé bên cảng, Langdon nhìn thấy cái bóng đen sì đồ sộ của Guggenheim,
được chiếu sáng một cách kỳ quái bởi những chiếc đèn nhấp nháy của xe