“Tôi… tôi xin lỗi,” Langdon ấp úng, xoay đi khỏi màn trình diễn và
phóng nhìn qua tiền sảnh. “Tôi cứ nghĩ anh chỉ là một phần ghi âm thôi! Tôi
không nhận ra mình có hẳn một người hướng dẫn thật trên đường dây.”
Langdon hình dung ra một căn phòng vuông vức với một đội quân quản trị
viên trang bị toàn tai nghe và những cuốn danh mục bảo tàng.
“Không sao, thưa ngài. Tôi sẽ là hướng dẫn viên riêng của ngài trong buổi
tối này. Tai nghe của ngài có microphone gắn trên đó đấy. Chương trình này
có mục đích như một trải nghiệm tương tác trong đó ngài và tôi có thể trò
chuyện về nghệ thuật.”
Giờ Langdon hiểu rằng những vị khách khác cũng đang nói qua tai nghe
của họ. Ngay cả những người đi thành đôi có vẻ cũng đã bị tách nhau một
chút, và đang trao đổi với nhau vẻ mặt đầy kinh ngạc khi họ tiếp tục những
cuộc trò chuyện riêng tư với những hướng dẫn viên riêng của mình.
“Mọi khách khứa ở đây đều có hướng dẫn viên riêng à?”
“Vâng, thưa ngài. Tối nay, chúng tôi hướng dẫn riêng cho ba trăm mười
tám vị khách.”
“Thật đáng nể.”
“Chà, ngài biết đấy, Edmond Kirsch là người vô cùng đam mê nghệ thuật
và công nghệ. Ông ấy thiết kế riêng hệ thống này cho các bảo tàng, với hy
vọng thay thế cho các tour theo nhóm mà ông ấy rất ghét. Với cách này,
từng vị khách đều có thể thưởng thức hành trình riêng, di chuyển theo tốc độ
của riêng mình, đặt câu hỏi mà họ có thể thấy lúng túng nếu nêu ra khi đi
theo nhóm. Nó thật sự thân tình và chuyên tâm hơn rất nhiều.”
“Không có ý tỏ ra lạc hậu, nhưng tại sao lại không dẫn riêng từng người
chúng tôi đi một lượt?”
“Rất có lý,” người đàn ông trả lời. “Thêm các hướng dẫn viên riêng cho
một sự kiện bảo tàng thực sự sẽ tăng gấp đôi số người tại hiện trường và cần
thiết phải giảm một nửa số lượng khách khứa. Hơn nữa, tạp âm của tất cả
các hướng dẫn viên diễn thuyết cùng một lúc sẽ rất gây phân tâm. Ý tưởng ở
đây là làm cho phần thảo luận thành một trải nghiệm liền mạch. Một trong