NGUỒN CỘI - Trang 397

CHƯƠNG 72

Hoàng tử Julián đăm đăm nhìn ra ngoài chiếc xe Opel của thầy tu trẻ, ngắm
cảnh nông thôn vùn vụt trôi qua và cố gắng lý giải cách hành xử kỳ lạ của
Giám mục.

Valdespino đang che giấu gì đó.
Đã hơn một tiếng kể từ lúc Giám mục lén dẫn Julián ra khỏi cung điện -

một hành động rất bất thường - trấn an chàng rằng việc đó là vì sự an toàn
của chính chàng.

Ông ta đề nghị mình không hỏi… chỉ tin theo thôi.
Giám mục vẫn luôn như một người chú đối với chàng, và là một người

bạn tâm giao tin cậy của cha Julián. Nhưng đề nghị của Valdespino về việc
lánh mặt tới khu nhà nghỉ mùa hè của Hoàng tử nghe rất đáng ngờ với Julián
ngay từ đầu.

Có gì đó không ổn. Mình đang bị cách ly - không điện thoại, không an

ninh, không tin tức và không ai biết mình ở đâu.

Lúc này, khi chiếc xe nhảy chồm chồm trên lối mòn dọc đường tàu gần

Casita del Príncipe, Julián nhìn xuống con đường cây cối um tùm trước mặt
họ. Phía trước khoảng một trăm mét về bên trái hiện ra lối vào một con
đường cho xe chạy khá dài, có cây hai bên dẫn tới khu điền trang khuất nẻo.

Khi Julián hình dung về khu nhà vắng vẻ hiu quạnh, chàng chợt cảm thấy

bản năng dè chừng. Chàng nhoài tới trước và đặt một bàn tay rắn chắc lên
vai thầy tu trẻ ngồi sau vô lăng. “Làm ơn tấp vào kia đi.”

Valdespino quay sang, ngạc nhiên. “Chúng ta gần…”
“Ta muốn biết đang có chuyện gì!” Hoàng tử gắt lên, giọng vang to trong

chiếc xe nhỏ bé.

“Don Julián, tối nay rất lộn xộn, nhưng ngài phải…”
“Ta phải tin ông chứ gì?” Julián vặn hỏi.
“Vâng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.