NGUỒN CỘI - Trang 405

những điều tiên tri lặp đi lặp lại của ông ấy.”

Ambra trông đầy hy vọng. “Edmond nói dòng thơ yêu thích của anh ấy là

một lời tiên tri mà anh ấy hy vọng sẽ thành sự thật.”

“Chà,” Langdon nói, “một tương lai không tôn giáo chắc chắn là điều

Edmond muốn. Dòng đó có bao nhiêu mẫu tự?”

Ambra bắt đầu đếm nhưng rồi lắc đầu. “Năm mươi.”
Nàng lại đọc lướt bài thơ, một lúc sau thì dừng lại. “Thế còn câu này?

‘Những đôi mắt đang mở rộng của Con người nhìn thấu bề sâu của những
thế giới kỳ lạ.’

“Có thể đấy,” Langdon nói, suy ngẫm về ý nghĩa của câu này. Tri thức của

con người sẽ tiếp tục tăng lên và tiến hóa theo thời gian, giúp chúng ta nhìn
sâu hơn vào chân lý.

“Lại quá nhiều chữ rồi,” Ambra nói. “Tôi sẽ tiếp tục.”
Khi nàng tiếp tục đọc lần xuống dưới trang sách, Langdon bắt đầu trầm

ngâm đi đi lại lại phía sau nàng. Những dòng thơ nàng đã đọc cứ vang vọng
trong tâm trí ông và gợi nhớ đến một ký ức xa xăm khi ông đọc thơ Blake
trong một lớp “văn học Anh” ở Princeton.

Những hình ảnh bắt đầu hình thành, như thỉnh thoảng vẫn vậy với trí nhớ

hình ảnh thị giác của Langdon. Những hình ảnh này gợi ra những hình ảnh
mới, thành một chuỗi vô tận. Bỗng nhiên, đứng trong hầm mộ, Langdon vụt
nhớ đến vị giáo sư của mình, người mà, khi lớp học đọc xong The Four
Zoas
, đứng trước mặt họ và hỏi những câu hỏi có từ lâu: Các em sẽ chọn gì?
Một thế giới không tôn giáo? Hay một thế giới không khoa học?
Sau đó vị
giáo sư nói thêm: Rõ ràng, William Blake đã có sự lựa chọn, và không ở đâu
hy vọng về tương lai của ông được tổng kết rõ hơn trong dòng cuối cùng của
bài thơ trường thiên này.

Langdon hít một hơi thảng thốt và xoay người về phía Ambra, lúc này vẫn

đang cắm cúi với bản thảo của Blake.

“Ambra - nhảy cóc xuống cuối bài thơ đi!” ông nói, giờ đã nhớ dòng cuối

cùng của bài thơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.