Mọitôngiáoutốitiêuvongvàkhoahọclànhmạnhthốngtrị
Edmond tinh anh, Langdon nghĩ bụng, nhanh chóng cho Ambra biết về
cái mẹo khéo léo Edmond dùng để tăng thêm một cấp độ an ninh cho mật
khẩu của mình.
Khi sự thật ấy trở nên rõ ràng với nàng, Ambra mới cười tươi và lần đầu
Langdon nhìn thấy nụ cười của nàng kể từ lúc họ gặp nhau. “Ái chà,” nàng
nói, “tôi đoán nếu chúng ta từng có nghi ngờ rằng Edmond Kirsch là một tay
lập dị…”
Hai người cùng cười xòa, tranh thủ khoảnh khắc ấy để thở phào trong
không gian tịch mịch của hầm mộ.
“Anh đã tìm được mật khẩu,” nàng nói, nghe đầy biết ơn. “Và tôi cảm
thấy tiếc hơn bao giờ hết rằng tôi để mất điện thoại của Edmond. Nếu chúng
ta vẫn còn thứ đó, thì chúng ta có thể khởi động bài thuyết trình của Edmond
ngay lúc này rồi.”
“Không phải lỗi của cô,” ông nói trấn an. “Và, như tôi đã nói với cô, tôi
biết cách tìm ra Winston mà.”
Ít nhất mình nghĩ mình làm được, ông trầm ngâm, hy vọng mình đúng.
Khi Langdon mường tượng ra khung cảnh của Barcelona, và cái câu đố
khác thường còn nằm phía trước, sự im lặng của hầm mộ bị xé tan bởi một
âm thanh chói tai vang vọng xuống cầu thang.
Bên trên, Đức cha Beña đang thét gọi tên họ.