người có ảnh hưởng và giàu có nhất hành tinh sẽ không ngừng nghỉ cho tới
khi những người Palmaria bị tiêu diệt.
Nhiếp chính vương thu hút sự chú ý của Ávila đến một tài liệu cuối cùng -
bản sao một lá thư đánh máy gửi những người Palmaria của một đối tượng
tuyên bố là kẻ đánh bom Seville. Ngay dòng đầu tiên, kẻ đánh bom tự xưng
là một “học trò của Edmond Kirsch”. Đây là tất cả những gì Ávila phải xem,
hai nắm tay ông ta xiết chặt đầy giận dữ.
Nhiếp chính vương giải thích lý do những người Palmaria chưa bao giờ
công khai bức thư này; với tất cả những tiếng xấu trên báo chí mà Giáo hội
Palmaria hứng chịu gần đây - rất nhiều trong số đó do Kirsch dàn dựng hoặc
tài trợ - chẳng đời nào Giáo hội mong bị gắn với một vụ đánh bom cả.
Gia đình ta chết vì chính Edmond Kirsch.
Lúc này, trong buồng cầu thang tối om, Ávila đăm đăm nhìn Robert
Langdon, cảm thấy gã này có lẽ chẳng biết gì về cuộc thập tự chinh bí mật
của Kirsch chống lại Giáo hội Palmaria, hay việc Kirsch đã truyền cảm hứng
như thế nào cho vụ tấn công giết chết gia đình Ávila.
Langdon biết gì không thành vấn đề, Ávila nghĩ. Gã cũng chỉ là một chiến
binh như ta thôi, cả hai đều rơi vào cái hố cá nhân này, và chỉ một trong hai
leo ra được. Ta có mệnh lệnh của mình.
Langdon có vị trí cao hơn ông ta vài bậc, lại đang nhắm khẩu súng một
cách rất nghiệp dư - bằng cả hai tay. Dở lắm, Ávila nghĩ thầm, khẽ khàng hạ
mấy ngón chân xuống một bậc thang phía dưới, đặt vững bàn chân và chăm
chăm nhìn thẳng vào mắt Langdon.
“Tôi biết anh thấy khó tin được,” Ávila lên tiếng, “nhưng Edmond Kirsch
đã sát hại gia đình tôi. Và đây là bằng chứng cho anh.”
Ávila xòa bàn tay để cho Langdon thấy hình xăm của mình, thứ mà dĩ
nhiên chẳng phải bằng chứng tí nào, nhưng nó lại đạt hiệu quả mong muốn -
Langdon nhìn xuống.
Khi sự chú ý của vị giáo sư chỉ hơi thay đổi, Ávila tung mình lên cao và
lệch sang trái, theo bức tường cong mé ngoài, chuyển thân mình ra khỏi
đường đạn bắn. Đúng như dự liệu, Langdon hấp tấp nổ súng - nhấn cò trước