NGUỒN CỘI - Trang 426

“Có lẽ họ sẽ đưa anh tới bệnh viện,” Ambra bảo ông, “nghĩa là anh và tôi

cần nói chuyện ngay bây giờ… trước khi họ đến.”

“Nói… về việc gì?”
Ambra nhìn Langdon, vẻ lo lắng. Nàng ghé xuống sát tai ông và thì thào,

“Robert, anh không nhớ à? Chúng ta đã tìm được rồi… cái mật khẩu của
Edmond: ‘Mọi tôn giáo u tối tiêu vong và khoa học lành mạnh thống trị’.”

Mấy lời của nàng xuyên qua màn sương như một mũi tên, và Langdon bật

thẳng dậy, tâm trí u tối của ông vụt sáng láng.

“Anh đã đưa chúng ta đến đích này rồi,” Ambra nói. “Tôi có thể làm nốt

phần còn lại. Anh nói anh biết cách tìm ra Winston. Địa điểm phòng máy
tính của Edmond? Cứ cho tôi biết nơi cần đến, và tôi sẽ làm phần còn lại.”

Ký ức của Langdon giờ ào ạt quay trở lại. “Tôi biết rất rõ.” Ít nhất mình

nghĩ mình có thể đoán ra.

“Nói tôi nghe.”
“Chúng ta cần vượt qua thành phố.”
“Đi đâu?”
“Tôi không biết địa chỉ,” Langdon nói, giờ loạng choạng đứng lên.

“Nhưng tôi có thể đưa cô…”

“Ngồi xuống đi, Robert, xin anh!” Ambra nói.
“Phải, cứ ngồi xuống,” một giọng đàn ông vang lên, ông hiện ra trên

những bậc thang bên dưới họ. Đó là Đức cha Beña, đang lê bước trên cầu
thang, thở không ra hơi. “Nhân viên cấp cứu y tế đến đây rồi.”

“Con rất ổn,” Langdon nói dối, cảm thấy choáng váng khi dựa người vào

tường. “Ambra và con cần đi bây giờ.”

“Các con sẽ không đi xa được đâu,” Đức cha Beña nói, chầm chậm leo

lên. “Cảnh sát đang đợi. Họ muốn có lời khai. Thêm nữa, nhà thờ bị truyền
thông bao vây rồi. Ai đó đã tiết lộ cho báo chí các con ở đây.” Vị tu sĩ đến
bên cạnh họ và mỉm cười mỏi mệt với Langdon. “Nhân tiện, cô Vidal và ta
rất mừng thấy con không sao. Con đã cứu mạng chúng ta.”

Langdon cười. “Con thì lại rất chắc là cha đã cứu bọn con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.