“Chậc, dù thế nào thì ta cũng chỉ muốn con biết rằng các con sẽ không thể
rời khỏi giếng cầu thang này mà không đụng với cảnh sát đâu.”
Langdon cẩn thận đặt tay lên lan can đá và ngó ra, chăm chú nhìn xuống.
Cảnh tượng khủng khiếp trên mặt đất dường như rất xa xăm… thân thể rúm
ró của Ávila được soi sáng bằng vài quầng đèn pin trên tay các sĩ quan cảnh
sát.
Khi Langdon ngó xuống cái đường ống xoắn ốc, lại một lần nữa ông nhận
thấy cái thiết kế hình ốc anh vũ rất tinh tế của Gaudí, ông vụt nhớ đến
website của bảo tàng Gaudí dưới tầng hầm nhà thờ này. Cái địa chỉ trực
tuyến này, mà Langdon có ghé xem không lâu trước đó, nổi bật với cả loạt
mô hình theo tỉ lệ rất ấn tượng của Sagrada Família - được thể hiện chính
xác bằng các chương trình CAD và máy in 3-D cỡ lớn - mô tả quá trình tiến
triển kéo dài của công trình, từ khi đặt móng cho tới lúc hoàn thành sắp tới
của nhà thờ, ít nhất vẫn còn một thập kỷ nữa.
Chúng ta từ đâu đến? Langdon nghĩ. Chúng ta đang đi về đâu?
Một ký ức vụt đến với ông - một trong các mô hình ngoại thất của nhà
thờ. Hình ảnh ấy đọng lại trong trí nhớ thị giác của ông. Đó là một nguyên
mẫu mô tả hiện trạng xây dựng nhà thờ và được đặt tiêu đề “Sagrada
Família hôm nay”.
Nếu mô hình đó được cập nhật thì có thể có một lối ra.
Langdon đột ngột quay sang Beña. “Thưa cha, cha làm ơn nói lại một lời
nhắn từ con tới một người bên ngoài được không?”
Vị tu sĩ tỏ ra bối rối.
Khi Langdon giải thích kế hoạch của mình nhằm ra khỏi tòa nhà, Ambra
lắc đầu. “Robert, không được đâu. Trên đó làm gì có chỗ nào cho…”
“Thực tế,” Đức cha Beña xen vào, “có đấy. Nó sẽ không ở đó mãi, nhưng
thời điểm này thì Langdon nói đúng. Những gì anh ấy đề xuất là có thể.”
Ambra tỏ ra ngạc nhiên. “Nhưng Robert… kể cả nếu chúng ta thoát ra
được mà không ai thấy thì anh có chắc rằng anh không cần tới bệnh viện
không?”